Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 442: Mẹ và mẹ.

Cập nhật lúc: 2025-02-05 00:31:15
Lượt xem: 274

Quách Đông nhất thời nghẹn lời.

Chuyện… tại sao giữa “mẹ” và “mẹ” lại có sự khác biệt lớn đến thế?

Mẹ cô, hồi cô vào đại học thì một mực bảo đây là ngành “bát sắt”, ổn định cả đời.

Đến lúc tốt nghiệp cần bỏ tiền ra chạy chọt vào bệnh viện thì lại bảo: “Con gái nhà người ta học ngành này sau này chẳng có thời gian lo cho gia đình đâu.”

Quách Đông cũng chẳng buồn chấp. Vì một suất biên chế ở bệnh viện nhỏ mà bỏ cả đống tiền, không đáng.

Thế là cô bèn bán đi một bài thuốc gia truyền mà ông nội để lại (thời đại thay đổi rồi, bài thuốc cũng mất giá, bán cũng chỉ được ba vạn tệ). Có tiền, có chứng chỉ trong tay, cô mở một phòng khám nhỏ ở khu chung cư cũ trong thành phố, chuyên giúp người ta điều dưỡng sức khỏe.

Cứ thế mà dần dà có tiếng, kiếm cũng không tệ.

Đến lúc này, mẹ cô lại vội vàng sốt ruột.

Tóm lại, tốt nghiệp mà không kết hôn thì cứ như hàng tồn kho trong kho lạnh, gặp ai cũng phải “mời chào giảm giá” một phen.

Quách Đông chẳng còn sức mà cãi nhau với mẹ nữa. Lúc này, nhìn ánh mắt tha thiết của Ngô Lan, cô lại có chút cảm động.

“Dì, dì thật sự nghĩ vậy à?”

Nói thật, trước đây Ngô Lan không nghĩ như thế.

Con gái á, học hành xong, đến tuổi thì lập gia đình, sinh hai đứa nhỏ, thế là viên mãn.

Nhưng bây giờ…

Suy nghĩ đó không phải không còn, nhưng đã khác rất nhiều.

Học hành xong, đến tuổi, thì nhất định phải kiếm được nhiều tiền!

Chỉ cần nhìn ngôi nhà mới của mình là hiểu ngay, kiếm tiền mới là quan trọng nhất.

Có tiền rồi, hơn nửa phiền não trong đời tự nhiên bay biến. Đến chuyện kết hôn cũng chẳng cần lo lắng vì sính lễ hay của hồi môn nữa, trong thôn bao nhiêu đôi chia tay cũng chỉ vì không thống nhất được mấy khoản đó.

Hơn nữa, con gái có bản lĩnh, sau này kết hôn cũng sẽ tìm được đối tượng môn đăng hộ đối, con cái sau này cũng không phải chịu cảnh thiếu thốn.

Mà nói đâu xa, cứ nhìn Kiều Kiều mà xem, từ lúc có thầy dạy kèm, tiến bộ nhanh thế nào!

Giá mà ngày xưa họ có tiền thuê thầy dạy Kiều Kiều từ nhỏ, lại có tâm sức lo cho nó học nghề…

Làm sao mà để đứa nhỏ phí hoài bao nhiêu năm như thế chứ?

Những suy nghĩ này, Ngô Lan chưa từng nói ra.

Chỉ là những đêm dài bà lặng lẽ nghĩ ngợi, nghiền ngẫm từng chút một, để rồi dần dần hiểu ra chân lý cuộc đời.

Bây giờ đã quyết tâm thuyết phục Quách Đông ở lại thôn, tất nhiên phải tung hết chiêu bài.

“Dĩ nhiên rồi, dì mà lừa con à! Nhìn con gái dì xem, dì có bao giờ hối thúc nó đâu.”

Ơ, nói không thúc thì không thúc thật đấy, nhưng mà… Tống Đàm năm nay hai tư, hai lăm rồi, cứ quanh quẩn với hai ông anh họ độc thân, thế này thì khi nào mới ra ngoài tiếp xúc với người khác đây?

Ngô Lan ngầm ghi nhớ chuyện này.

Đồng thời, miệng vẫn tiếp tục dốc bầu tâm sự:

“Bác sĩ Quách à, con còn trẻ, có bản lĩnh, đừng để chuyện kết hôn ràng buộc mình.”

Bà nói mà đầy chân thành: “Không nói đâu xa, kết hôn lúc nào cũng được, nhưng sự nghiệp thì không giống vậy.”

“Con mà muốn làm ăn, cần vốn, nếu chưa kết hôn thì muốn đầu tư thế nào cũng được, có lỗ cũng chẳng sao.”

“Nhưng kết hôn rồi, con gái mà muốn tiêu tiền cũng phải suy nghĩ.”

Xã hội bây giờ là thế, ít nhất trong thôn này, Ngô Lan thấy nhà nào cũng vậy.

Cũng có nhà tốt, nhưng trong thôn thì hiếm lắm.

“Nếu kiếm được tiền thì không sao, nhưng nhỡ mà lỗ vốn, con nghĩ thử xem… nhà nào thoáng thì không nói, nhưng nhiều nhà chắc chắn sẽ trách móc.”

“Lúc đó vợ chồng mà cãi nhau, lôi chuyện này ra làm bằng chứng, dù con có tài giỏi thế nào, lần sau muốn làm gì cũng không còn tự do nữa.”

Chuẩn không cần chỉnh!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-442-me-va-me.html.]

Quách Đông suýt nữa rưng rưng nước mắt, chỉ thiếu chút nữa là muốn kết bái với bà dì quê mùa chân chất trước mặt rồi.

Nói xem, người ta vừa mở miệng đã hiểu ngay đạo lý này, thế mà mẹ cô thì nghĩ mãi vẫn không ra được!

"Dì ơi! Dì nói đúng quá rồi!"

Cuối cùng cô cũng thổ lộ hết nỗi lòng: "Không giấu gì dì, trước đây con cũng tự khởi nghiệp, làm ăn cũng tàm tạm, đủ sống qua ngày."

"Kết quả mẹ con nói bà ở nhà một mình lẻ loi, lại còn bảo bây giờ quê mình phát triển tốt lắm, về đây sống cũng được, bà nấu cơm cho con, con tiếp tục khám bệnh kiếm tiền."

Lúc đầu Quách Đông không mấy vui vẻ.

Nhưng mà mẹ cô hôm thì kêu đau đầu, hôm lại bảo trật chân… Tóm lại chỗ nào cũng khó chịu.

Nghĩ đi nghĩ lại, thôi thì cũng nên có chút hiếu thảo, dù sao cũng phải tìm chỗ định cư, chi bằng về quê luôn.

Dù gì bây giờ ai ai cũng ca ngợi cái gì mà "sơn thủy điền viên", rồi nào là "quê hương đáng sống" mà?

Về đến nhà, lúc đầu mẹ con cô đúng là sống rất hòa thuận, mẹ cô không còn đau đầu trật chân, chỉ thỉnh thoảng than thở nhà cửa cũ kỹ, chật chội. Lại còn nói tường nứt ra rồi, nguy hiểm lắm…

Quách Đông nghĩ ngợi, rồi bàn với mẹ sửa sang lại nhà, tiện thể ngăn ra một nửa sân làm phòng khám.

Ban đầu mẹ cô đồng ý cái rụp, sửa nhà xong xuôi cũng gần cạn kiệt tiền tiết kiệm của cô. Nhưng may mắn là khách hàng của cô vẫn lặn lội đường xa đến khám bệnh bốc thuốc.

Dù gì cũng là mấy căn bệnh khó nói, thuốc của cô lại thực sự có hiệu quả, còn giúp bồi bổ sức khỏe, giá cả cũng hợp lý, quá tiện lợi luôn!

Nhưng Quách Đông lại quên mất một chuyện, tốc độ lan truyền tin đồn ở quê còn nhanh hơn cả ánh sáng!

Hàng xóm láng giềng, thỉnh thoảng có người đến bắt mạch khám bệnh, chỉ cần không lấy thuốc thì cô chưa bao giờ lấy tiền công.

Nhưng mấy ông bác, bà thím thì cứ rì rầm bàn tán, chẳng mấy chốc những bệnh nhân nam qua lại phòng khám của cô bị đồn thành cái gì đâu…

Từ lúc đó, ánh mắt mẹ cô cũng ngày càng kỳ quái.

Hễ có bệnh nhân đến, bà cứ như thần giữ cửa, nhất quyết phải có mặt trong phòng.

Quách Đông muốn riêng tư trò chuyện về bệnh tình, mẹ cô liền đập cửa ầm ầm…

Thao Dang

Thế này thì còn khám bệnh kiểu gì nữa?

Cô hết cách, đành nói thật là mình chỉ đang giúp đám đàn ông kia điều dưỡng cơ thể, tiện thể bốc thêm ít thuốc bổ trợ sinh lý thôi.

Hay rồi!

Nói xong, trong mắt mẹ cô, cô chính là đứa con gái không biết liêm sỉ!

Thế là tần suất ép cưới ngày càng dày đặc, đối tượng mẹ cô chọn cũng càng lúc càng lạ lùng…

Ví dụ như lần này, một tên nghiện cờ bạc, đúng hơn là người ta chỉ thích chơi bài thôi, chơi từ sáng đến tận khuya… nhưng mà chưa đến mức bán sạch gia sản nha!

Mà đàn ông ấy mà, cưới vợ vào là tự khắc biết lo liệu thôi.

Cô nhất quyết không chịu, còn bịa đại một người yêu cho xong chuyện.

Nhưng mẹ cô vì muốn kiểm chứng, thế là lén ôm luôn cái laptop của cô ra thị trấn, nhờ người ta xem album ảnh với tin nhắn.

Chỉ để xem cô có người yêu thật không!

Quách Đông suýt phát điên!

May mà hồ sơ bệnh nhân của cô đều có khóa, tin nhắn cũng không đồng bộ. Với lại mấy ông thợ sửa máy tính gà mờ ở thị trấn cũng chẳng mày mò ra được gì…

Nhưng mà vậy cũng đủ đáng sợ rồi!

Trước khi đi, cô đập cái laptop bôm bốp, một là thực sự không muốn bị lộ thông tin gì, hai là để trút hết bực tức trong lòng.

Lúc này, nhịn lâu quá rồi, dù biết "chuyện nhà không nên kể ra ngoài", cô vẫn không kìm được mà trút hết nỗi lòng, khiến Ngô Lan nghe mà há hốc miệng!

Mãi một lúc sau, bà mới dè dặt hỏi:

"À… bác sĩ Quách này, bình thường cô có xem TV không? Ý dì là… mấy cái phim về con rơi con rớt, tráo đổi thân phận các kiểu ấy…"

Quách Đông: "…"

Không hiểu sao, cơn giận đang bốc lên của cô bỗng dưng khựng lại.

Loading...