Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 441: Tính toán của bí thư Tiểu Chúc.
Cập nhật lúc: 2025-02-05 00:31:13
Lượt xem: 267
Dù mới gặp một lần, nhưng bàn tính trong đầu b thư Tiểu Chúc như sắp nổ tung ra:
“Không phải cô nói vị bác sĩ kia tự mình làm thuốc sao? Thế chẳng phải rất hợp với thôn ta à? Bệnh nhân trong thôn ít, không ai làm phiền cô ấy làm thuốc. Còn muốn bán thuốc? Nhờ phúc của cô, giờ thôn mình giao hàng nhanh lắm!”
“Nhà cô ấy có chuyện khó nói cũng chẳng sao! Cô xem, một cô gái độc thân ở nơi khác còn phải thuê nhà ổn định cuộc sống… Ở thôn mình thì sao? Có sẵn cả nhà thuốc, cả giường bệnh, đồ đạc trong nhà chờ bác sĩ Lý đi rồi bọn tôi sẽ sắp thêm chút ít… Một mình cô ấy chiếm cả cái sân lớn thế này, chẳng phải quá tuyệt sao?”
Bí thư Tiểu Chúc nghiêm túc nói: “Đừng nhìn thôn ta nghèo mà coi thường, có người còn phải nhờ quan hệ để vào đây đấy!”
Nói thật, cái kiểu “nhờ quan hệ” này chắc chắn không phải để đến cái thôn khỉ ho cò gáy của họ.
Tống Đàm thầm nghĩ trong lòng.
Dù vậy, tâm tư của bí thư Tiểu Chúc quả thật là vì thôn mà lo liệu.
Đừng nghĩ thôn ít người, nhưng hầu hết toàn là người già. Những cơn đau đầu sổ mũi cũng khó chịu lắm rồi, có khi gặp chuyện gấp họ còn chẳng biết gọi 120, thậm chí địa chỉ cũng không rõ ràng...
Có một bác sĩ đáng tin cậy, đúng là như có viên thuốc an thần. Bằng không, lỡ có trẹo chân cũng phải mò sang thôn bên khám, xa lắm đấy chứ chẳng đùa!
Nghĩ tới đây, Tống Đàm không nhịn được giơ ngón tay cái khen ngợi bí thư Tiểu Chúc:
“Không vội, để tôi tìm hiểu thêm đã.”
Nhưng phải nói, khoản dò la tin tức thì Tống Đàm còn kém xa Ngô Lan vài bậc.
Mẹ già nghe nói thôn sắp không có bác sĩ, lập tức lo lắng ra mặt:
“Trời ơi! Sao nhanh thế chứ! Hồi trước bác sĩ Lý nói lên trấn mở phòng khám còn phải chăm cháu, mình còn bảo bỏ phúc lợi của chính phủ với cái nhà này thì tiếc quá, sao ông ấy lại nghĩ quẩn vậy chứ!”
Ngô Lan đau lòng vô cùng:
“Cô nói xem, lên trấn có gì tốt chứ! Tự đóng bảo hiểm, mỗi tháng kiếm ba ngàn năm ngàn, giờ phải bù cho cháu, sau này già rồi thì làm sao bằng Nhà nước nuôi đâu?”
“Cứ tưởng ông ấy đùa, ai ngờ thật sự đi!”
Ngô Lan chẳng buồn nhặt đống cỏ trước cửa nữa, xắn tay áo rửa tay rồi thẳng thừng bước vào phòng khách.
Chỉ chớp mắt đã ngồi chễm chệ trước mặt Quách Đông.
Nhìn đối phương đang ăn dưa hấu ngon lành, bà không nhịn được nở nụ cười đầy bao dung.
Quách Đông: ...
Cô đang ăn dưa hấu thì bỗng thấy không ổn.
Bên trái là Kiều Kiều, chống cằm nhìn cô ăn dưa.
Bên phải là bà chủ nhà, không biết tên là gì nhưng gọi “dì” chắc không sai.
Chỉ có điều nụ cười của bà khá kỳ lạ, y chang mấy bà thím ngày trước muốn mai mối cho cô trong thôn.
Quách Đông cảnh giác: “Dì, có chuyện gì ạ?”
Ngô Lan vội xua tay: “Không có gì, không có gì. Dì thấy con ăn ngon quá, thế nào? Hai trăm đồng không tiếc chứ?”
Ôi, biết trước cô là bác sĩ trong thôn thì dì đã không lấy tiền rồi. Đây là bác sĩ Đông y đấy, biết đâu còn có thể châm cứu cho ông ngoại Kiều Kiều nữa!
Quách Đông im lặng một lúc, ánh mắt phức tạp:
“Không tiếc ạ!”
Nhưng trong lòng cô lúc này cũng đầy phức tạp, chỉ vì món canh tuyết nhĩ và dưa hấu kia, chắc chắn giá kim anh tử ở đây không rẻ đâu!
Khéo khi cuối cùng phải bán với giá hai trăm đồng một cân thật ấy chứ.
Mà nói vậy chứ cô bán một thang thuốc được bao nhiêu tiền? Riêng vị kim anh tử đã hai trăm đồng, chẳng lẽ sau này thuốc của mình cũng phải tăng giá à?...
Lại nghĩ tới chuyện giờ còn phải tìm chỗ ổn định, máy tính sợ người nhà động vào cũng hư mất tiêu rồi, lại thêm một khoản chi...
Càng nghĩ, lòng cô càng thấy không thoải mái.
Lúc này vừa gặm xong miếng dưa trên tay, vỏ dưa vừa ném vào chậu, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Kiều Kiều đang nhìn chằm chằm với vẻ ngạc nhiên.
“Chị, sao chị gặm vỏ dưa sạch vậy? Một tí cùi đỏ cũng không còn!”
Cậu nhóc có vẻ ấm ức: “Em đã nói với Đại Bảo, Nhị Bảo rồi, hôm nay có nhiều vỏ dưa... nhưng chẳng có tí t.hịt dưa nào…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-441-tinh-toan-cua-bi-thu-tieu-chuc.html.]
Đúng thật!
Trong chậu có mấy miếng vỏ dưa, đều bị gặm sạch bong, chỉ còn lớp vỏ xanh và phần cùi trắng.
Ngô Lan lập tức cảm thấy xấu hổ: “Cái thằng nhóc này, sao lại nói chuyện thẳng tuột thế hả? Làm bác sĩ người ta cũng ngại đấy!”
Kiều Kiều chớp mắt, nhận ra mình lỡ lời, cũng có chút ngượng ngùng: “Xin lỗi nha, chị bác sĩ, em không nên nói thế.”
Quách Đông: …
May mà cô cũng là người trải đời, da mặt dày, lúc này chỉ khẽ hắng giọng: “Nhà các em dưa hấu đều ngon thế này sao?”
Kiều Kiều gật đầu, sau đó giơ hai ngón tay lên: “Hai mươi tệ một cân!”
Trời đất!
Quách Đông nhìn lại bốn miếng dưa to mình vừa ăn xong, cộng lại chắc cũng hai cân rồi nhỉ?!
Tính sơ sơ, suất ăn 200 tệ, một mình cô đã ăn hết 40 tệ tiền dưa hấu, có thật không đây?!
“Đương nhiên là thật rồi!”
Kiều Kiều thành thạo mở điện thoại, đưa cho cô xem trên Taotao Bao.
“Chị nhìn đi, tất cả đều là đồ nhà em, ngon lắm, ai cũng khen hết!”
Quách Đông nghiêm túc nhìn qua, sau đó cầm điện thoại lên tìm kiếm, mẹ ơi, không chỉ toàn lời khen mà doanh số còn không thấp!
Cô còn thấy chỗ tuyết nhĩ mình uống lúc trước, giá niêm yết tận 80 tệ 10 gram?!
Quá vô lý rồi!
Còn có cả trà nữa, một vạn tệ một cân?!
Giờ dân thôn kiếm tiền giỏi thế này sao? Hơn cả cô bán thuốc nữa ấy chứ!
Đang mải suy nghĩ thì nghe Ngô Lan hỏi: “Bác sĩ Quách, nhà cô ở đâu vậy? Không chừng cũng cùng thành phố với bọn tôi ấy nhỉ?”
Trước đó mấy anh chàng camera mới cho địa chỉ, chưa được mấy tiếng đã lao đến đây, tính ra cũng không xa lắm thật.
Ngô Lan thầm nghĩ, nếu cùng thành phố thì hi vọng hợp tác của thôn họ sẽ cao hơn.
Quách Đông cũng chẳng giấu giếm: “Nhà con ở Hoa Thành, cũng là vùng nông thôn.”
“Ái chà, Hoa Thành thì dì biết, bên đó giàu hơn thôn chúng tôi nhiều.”
Ngô Lan chép miệng, có chút buồn rầu, bên Hoa Thành toàn đồng bằng, máy móc trồng trọt dùng nhiều, đúng là khá giả hơn cái thôn miền núi của họ.
Nhưng bà vừa tính toán lại, từ Hoa Thành đến Ninh Thành rồi lái xe vào thôn, cô gái này lấy được địa chỉ chưa đầy một phút đã vọt tới!
Thao Dang
Xem ra gia đình cũng có chuyện khó nói rồi!
Ngô Lan lập tức phấn chấn lại.
Cô gái này giỏi giang, kiếm tiền tốt, người lại xinh đẹp, còn có thể một mình đi xa thu mua hàng hóa…
Thế thì cái “chuyện khó nói” này…
Ngô Lan ngay lập tức bắt trúng trọng điểm: “Con ba mươi rồi nhỉ? Lấy chồng chưa?”
Quách Đông… đột nhiên thấy miếng dưa hấu trong tay không còn ngon nữa.
Cô trả lời gọn lỏn: “Chưa, không vội ạ. Vẫn chưa gặp người thích hợp.”
Quách Đông cũng có nguyên tắc của riêng mình khi giao tiếp, nếu nói chuyện hôn nhân với những người hơn mình một thế hệ, tuyệt đối không được bảo rằng mình không muốn kết hôn.
Vì chỉ cần nói ra, ngay lập tức sẽ bị công kích từ đủ mọi phương diện, từ trách nhiệm duy trì nòi giống đến ích kỷ cá nhân, đảm bảo bị ném cho bay xa!
Mà quan trọng là, chủ đề này còn không thể kết thúc được!
Đây, câu trả lời của cô lúc này chính là đỉnh cao của nghệ thuật giao tiếp.
Nhưng Ngô Lan lại đập đùi cái bốp: “Dì biết ngay mà! Người giỏi giang như con, cần gì lấy chồng! Kiếm tiền quan trọng hơn chứ!”
“Có tiền rồi, trai trẻ cứ chọn thoải mái!”
Quách Đông… ???