Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 440: Bí thư thôn đáng tin tưởng.

Cập nhật lúc: 2025-02-03 20:46:42
Lượt xem: 276

Ăn cơm thì cứ ăn, nhưng khi nhắc đến chỗ ở, trong lòng Quách Đông vẫn còn chút do dự.

Dẫu sao đây là một ngôi làng xa lạ, cô đơn độc, chẳng quen biết ai… Là một cô gái sống một mình, tất nhiên cần cẩn trọng hơn.

Ngô Lan thì lại đang tính chuyện giúp thím Liên Hoa kiếm thêm chút thu nhập. Mà nói thật, nhà thím ấy cũng gọn gàng, sạch sẽ, ở đấy chắc chắn thoải mái chứ sao.

Ngô Lan chẳng nghĩ ngợi gì thêm.

Tống Đàm thì ngược lại, nhanh nhạy nhận ra ý tứ. Lúc vừa xuống núi về đến nhà, cô đã thấy ở cổng xuất hiện thêm một người, chẳng ai khác ngoài Chúc Quân, bí thư chi bộ thôn, lại đến để "ăn chực." Cô liền chỉ tay xuống dưới và nói:

"Phải rồi, nếu có yêu cầu gì thêm, cô có thể trao đổi với bí thư thôn của chúng tôi. Đây là cán bộ sinh viên đại học về làng công tác, đảm bảo có chuyện để nói."

Bí thư Chúc Quân xoay người lại, từ xa đã thấy bên cạnh Tống Đàm có thêm một cô gái trẻ nữa. Trong lòng không khỏi lắc đầu ngao ngán:

“Tống Đàm này, đúng là thu hoạch từng lứa từng lứa như cắt lúa, nhà cô ta không khi nào ngớt khách!”

Đang âm thầm thở dài thì "lứa lúa mới" đã lên tiếng.

"Chào cô. Cô là bí thư của thôn này phải không?"

Quách Đông có chút ngạc nhiên. Cô nhìn cô gái trước mặt, da trắng trẻo, dáng vẻ trẻ trung, ánh mắt tràn đầy sức sống.

"Đúng vậy, là tôi. Tôi tên Chúc Quân."

Chúc Quân vội vàng đưa tay ra, lịch sự bắt tay với đối phương.

Sau lần tiếp xúc này, Quách Đông lại càng yên tâm hơn về gia đình Tống Đàm. Cô cười vui vẻ quay sang nói với Ngô Lan:

"Vậy… dì ơi, phiền dì giúp con sắp xếp chỗ ở nhé. Tối nay con ở nhà thím Liên Hoa."

"Được, được, được!"

Ngô Lan vốn chẳng nghĩ gì phức tạp, lập tức lớn tiếng gọi:

"Liên Hoa, đừng bận nữa! Tối nay cô gái này ở nhà chị, chuẩn bị chỗ ngủ cho người ta đi!"

Sau đó, bà kéo thím Liên Hoa lại, hạ giọng thì thầm:

"Ban đầu bảo 150 tệ bao cả cơm và chỗ ngủ, cô ấy không chịu, ăn cơm nhà tôi rồi. Nên tiền ngủ một đêm thì lấy 100 tệ thôi."

100 tệ cũng là tiền! Thím Liên Hoa chẳng phàn nàn gì, trái lại vui mừng khôn xiết. "Giường để trống cũng là để không, giờ chỉ cần trải chăn ra là có tiền, lời quá!"

Thím đáp lời một cách hào hứng, sau đó nhanh chân chạy về nhà chuẩn bị.

Lúc này, Quách Đông mới để ý, thím Liên Hoa chính là người phụ nữ lớn tuổi vẫn cặm cụi làm việc ngoài sân.

Nhìn kỹ hơn, trong sân còn có hai người ngồi xe lăn. Một là bà lão già cả, người gầy gò, trông như đôi chân đã lâu không đứng được.

Người còn lại là một ông cụ, nhưng trông có vẻ khỏe khoắn hơn. Nhìn đôi giày thể thao dưới chân, có lẽ ông vẫn còn đứng được một lúc.

Ở bên kia, khách ăn cơm với giá 200 tệ vẫn được Ngô Lan phục vụ chu đáo. Bà còn gọi Kiều Kiều mang dưa hấu ra mời khách.

Giữa lúc bận rộn, bà ngoại cũng đến gần hỏi:

"Thế nào rồi? Giá cả thương lượng xong chưa?"

Ngô Lan thở dài:

"Chưa đâu ạ. Kim anh tử phải chế biến qua rồi mới bán được, mất không ít công sức."

"Mấy hôm nay chắc vẫn phải hái mộc nhĩ trước đã."

Bà ngoại định nói: “Công sức thì đáng gì, chỉ cần bán được là tốt!” Nhưng bà nhanh chóng nhớ ra đây là chuyện nhà con gái, nên không nói thêm gì, chỉ gật gù đồng ý.

Lúc này, Bí thư Chúc cũng khoanh tay, ra vẻ quan trọng mà đi tới trước mặt Tống Đàm, cố tình hỏi một cách lơ đãng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-440-bi-thu-thon-dang-tin-tuong.html.]

“Khách hàng của cô đến đây làm gì vậy?”

Cây thuốc trên núi nhà Tống Đàm vốn chẳng cần chăm bón gì nhiều, chứng tỏ dễ trồng, rất hợp với người già ở quê!

“Không.” Tống Đàm liếc ánh mắt của bí thư Chúc là hiểu ngay, bèn cười nói: “Đừng nghĩ nhiều, người ta không chuyên thu mua dược liệu đâu. Chị ấy là bác sĩ Đông y, tự phối thuốc, tình cờ cần loại này nên mới đến.”

Chúc Quân: ...

Giấc mơ biến thôn thành “quê hương dược liệu” vụt tắt, nhưng bí thư Chúc không hề nản, ngược lại mắt còn sáng lên lần nữa.

“Cô nói... chị ấy là bác sĩ Đông y? Loại có chứng chỉ hẳn hoi à?”

“Đương nhiên rồi.”

Tống Đàm nhìn cô ta một cái, vẻ kỳ lạ: “Đừng thấy chị ấy còn trẻ mà coi thường, năm nay cũng 30 rồi đấy, chắc kiếm được kha khá rồi.”

“Giỏi giữ gìn nhan sắc ghê!” Mắt bí thư Chúc sáng quắc, nhân cơ hội kéo luôn Tống Đàm ra khỏi sân, nhỏ giọng hỏi tiếp:

“Cô thấy tay nghề chị ấy thế nào?”

Vừa mới tới thì nhìn ra kiểu gì?

Tống Đàm bất lực: “Tôi không biết. Nhưng chị ấy thẳng tính, không vòng vo. Tôi đoán thuốc của chị ấy chắc có hiệu quả, nếu không lúc thu mua đã chẳng chắc chắn như vậy, cô muốn làm gì?”

“Tôi có làm gì đâu.”

Bí thư Chúc cười hề hề: “Tôi chỉ thấy lạ thôi, một cô gái trẻ chạy đến tận đây thu mua dược liệu, chắc là mở phòng khám riêng hả?”

Tống Đàm: ...

“Muốn hỏi gì thì hỏi thẳng đi, quanh co thế làm gì, chắc không có đâu. Chị ấy nói nhịn đói hai ngày rồi, vừa đến đã xỉu bổ nhào vào đống cỏ khô nhà tôi, chắc ở nhà có khó khăn gì đó.”

“Hay quá! Khó khăn là tốt!”

Bí thư Chúc vui vẻ ra mặt. Thấy Tống Đàm nhíu mày, cô ta vội hạ giọng:

“Cô không biết đâu, bác sĩ Lý ở thôn mình sắp chuyển lên trấn rồi.”

Tống Đàm sững sờ: “Không phải ông ấy là bác sĩ của thôn mình sao?”

Phòng khám còn là nhà nước xây, gạch đỏ, nhà ngang có sân, nhìn rất hoành tráng.

Bác sĩ Lý năm mươi mấy tuổi, cùng vợ sống luôn trong đó, mỗi tháng nhận lương nhà nước, công việc nhàn hạ, sướng khỏi bàn.

Bí thư Chúc cũng đau đầu: “Vài hôm trước ông ấy nói với tôi, định lên trấn phát triển. Con cái trên đó thuê sẵn phòng khám cho rồi, lại còn trông cháu giúp được nữa, so với ở thôn mình thì tương lai sáng hơn nhiều.”

Một là trên trấn đông người, hai là... vẫn là đông người hơn.

Ở thôn, cảm mạo nhức đầu mọi người toàn ráng chịu, nặng lắm mới mua thuốc uống, sốt thì truyền dịch, hoặc trật chân đến dán cao...

Nặng hơn nữa thì cao huyết áp, tiểu đường, thỉnh thoảng vào truyền nước biển.

Một ngày dài lê thê không có việc gì làm!

Nhưng bác sĩ Lý có chí lớn, hai đứa cháu nội còn nhỏ, ông chỉ muốn kiếm thêm chút tiền.

Ở thôn, dựa vào trợ cấp chính phủ thì đúng là không đủ sống.

Thao Dang

Tống Đàm: ...

Cô cũng cạn lời: “Cho dù như thế, cô cứ xin trên huyện cử người xuống, chứ có cần cuống lên mà ‘chộp’ ngay một người mới gặp không?”

Mới gặp có một lần mà đã nhắm chị ấy làm bác sĩ thôn rồi à?

“Cô không biết đó thôi!” Bí thư Chúc nói như đinh đóng cột: “Bây giờ học ngành y theo hệ mới, nếu học Đông y thì chắc chắn biết cả Tây y nữa. Biết bốc thuốc thì kiểu gì cũng biết tiêm truyền, kê đơn!”

Loading...