Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 438: Quân – Thần – Tá – Sứ.
Cập nhật lúc: 2025-02-03 20:46:39
Lượt xem: 298
Quách Đông cẩn thận ghé lại gần, tay khéo léo dùng nhánh cây kéo về phía mình một quả kim anh tử màu đỏ vàng, đầy những gai nhỏ li ti, nhìn kỹ đánh giá.
Cô quan sát những chiếc gai chi chít, màu sắc rực rỡ của quả đã chín, cùng với kích thước vừa vặn của nó...
Giờ đây chẳng còn sợ mấy cái gai nhỏ ấy nữa, Quách Đông vươn thẳng “bàn tay sắt vô tình” ra.
Tống Đàm để ý thấy bàn tay cô tuy trắng trẻo, nhưng lòng bàn tay lại có không ít vết chai.
Đôi tay ấy linh hoạt luồn lách qua những tán lá, khéo léo tìm được góc thấp hơn một chút, tránh được vùng dày đặc gai, rồi dùng móng tay cẩn thận bấm vào kẽ hở thưa thớt, nhẹ nhàng hái xuống quả kim anh tử đầy nguy hiểm kia.
Cô đánh giá: “Quả kim anh tử nhà cô mọc tốt ghê, mà gai có vẻ hung dữ hơn lần trước tôi thấy nữa!”
Tống Đàm mặt hơi gượng, cố tỏ vẻ nghiêm túc.
Quách Đông cẩn thận ngắm nghía quả kim anh tử vừa hái, rồi tìm một nắm lá cây cuốn vào, đặt dưới chân giẫm mạnh, nghiến đi nghiến lại một lúc lâu.
Ngô Lan…
Giờ thì bà tin chắc hồi nhỏ mình đúng là lấy đế giày chà kim anh tử mà ăn thật.
Thao Dang
…
Vì đây liên quan đến giá cả của một giống mới, mọi người đều chăm chú dõi theo động tác của Quách Đông.
Không phụ sự kỳ vọng, chẳng bao lâu sau cô đã mài sạch gai của quả kim anh tử, nhặt lên, bóc lớp lá ra, ba lần bảy lượt lột lớp vỏ ngoài, rồi nếm thử:
“Ừm, ngọt thật! Vị chua chát rất nhẹ.”
Cô không kìm được mà tấm tắc khen.
Kiều Kiều lúc này đã ngừng vuốt ve mấy chú chó, mắt long lanh nhìn Quách Đông:
“Ngọt đến cỡ nào ạ?”
Quách Đông bật cười khúc khích, rồi bẻ nửa quả còn lại đưa cho cậu:
“Bóc vỏ ra, chỉ ăn lớp t.hịt mỏng thôi nhé. Đám hạt kia thì không được ăn.”
“Có độc hả chị?”
Kiều Kiều tò mò cầm lên quan sát.
“Không có độc, nhưng có dược tính... Mà thật ra ăn cũng chẳng sao.”
“Ồ.”
Kiều Kiều gật gù, tuy chưa hiểu hết nhưng vẫn cẩn thận học theo Quách Đông, chậm rãi lột lớp vỏ dày, rồi dè dặt dùng răng cửa gặm chút t.hịt quả bên trong.
Mắt cậu sáng bừng lên:
“Ngọt thật đấy!”
“Chị ơi!” Cậu hào hứng nhìn Tống Đàm. “Chị có muốn ăn không? Em hái cho chị nhé!”
“Hôm nay không hái đâu.”
Tống Đàm xoa đầu cậu: “Chờ chị mua cho em găng tay với kéo rồi hãy hái, không thì lỡ bị gai chọc đau thì sao.”
Kiều Kiều lập tức tỏ vẻ sung sướng, mắt nhắm tít lại, rồi chẳng mấy chốc quên bẵng chuyện kim anh tử, cúi xuống trò chuyện say sưa với Đại Bảo và Nhị Bảo:
“Đại Bảo, Nhị Bảo, hai đứa có thấy không? Cái này cũng kiếm được tiền, lại còn ngọt nữa, thế nên đừng để người ta đến hái nhé…”
Quách Đông nhìn cảnh tượng đó, lại ngắm nghía đám kim anh tử trước mắt dù chưa vào chính vụ mà quả đã sai trĩu, cô suy tính một lát rồi đề nghị:
“Dì ơi, quả kim anh tử nhà dì thật vượt xa tưởng tượng của cháu. Thế này đi, cháu trả 60 tệ một cân khô, cả khu này cháu bao hết. Được không ạ?”
60 tệ...
Ngô Lan lưỡng lự. Giá này cũng không tệ rồi.
Nhìn bức tường hoa dày đặc trải dài, dù vẫn đang trong kỳ nở rộ nhưng quả cũng đã kết không ít. Lúc rảnh rỗi cũng có thể hái thử xem sao…
Nhưng...
"Hái xuống rồi phơi khô là được phải không?"
"Không không không," Quách Đông điên cuồng lắc đầu, "Tuyệt đối đừng làm vậy! Hái xuống trước tiên phải bỏ gai, sau đó bổ ra, lấy hạt bên trong ra, rồi mới phơi khô hoặc sấy khô, tốt nhất là sấy khô."
Ngô Lan: ...
Bà không nói gì, mà Quách Đông cũng không để ý, tiếp tục thao thao bất tuyệt:
"Vì dược tính của đám hạt nhỏ này hoàn toàn trái ngược với công dụng của phần t.hịt quả, tác dụng của nó nằm ở sự kết hợp tương sinh tương khắc."
"Vậy nên dù có phơi khô nguyên quả, lúc dùng vẫn phải bổ ra lấy hạt. Thay vì để đến lúc đó mới làm, tốt hơn là xử lý ngay từ đầu."
Nhưng nói xong, cô lại thấy bà thím vừa rồi còn có vẻ d.a.o động, bây giờ thì lắc đầu liên tục:
"Không được không được, vậy thì rắc rối quá, tôi tưởng chỉ cần hái xuống phơi khô là xong rồi chứ. Tống Đàm, con còn định bán không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-438-quan-than-ta-su.html.]
Với tình hình này...
Chừng đó thời gian, bà còn có thể hái được cả rổ trà rồi.
Hầy.
Ngô Lan lặng lẽ tự kiểm điểm, bây giờ mình thật sự đã giàu rồi, kiếm tiền mà còn thấy phiền.
"Không bán."
Tống Đàm cũng cười híp mắt: "Dù sao bây giờ cũng chưa vào chính vụ, số lượng không nhiều, hái xuống đem ngâm rượu cho ông chú Bảy thôi."
Rượu cô làm, chắc chắn giá sẽ không tệ.
Quách Đông sốt ruột:
"Dì à, nếu có gì chưa ổn mình có thể bàn thêm mà. Giá này thật sự rất cao rồi, dì đi khắp cả nước cũng không tìm được ai trả giá cao hơn đâu."
Nghe thì cứ nghe vậy thôi.
Ngô Lan chủ yếu thấy quá phiền, nào là phải bổ ra, phải lấy hạt, không có thời gian.
"Thế này đi dì," Quách Đông rất biết linh hoạt, "Vẫn giữ giá 50 tệ một cân như trước, chỉ cần hái xuống rồi bỏ gai, phơi khô hoặc sấy khô là được. Dì thấy sao?"
Ngô Lan không còn hứng thú nữa, nhưng lại nhớ đến bà cụ trong nhà lúc nào cũng muốn tìm việc làm, sáng nay còn hái được cả đống nấm mộc nhĩ.
Nếu không phải buổi chiều phải đi cùng ông ngoại bọn trẻ xem đống cỏ khô, chắc giờ bà ấy cũng đang trên núi rồi.
"Cũng không phải là không được..."
Bà hơi do dự, nếu trong nhà rảnh rỗi thì làm từ từ cũng được...
Nhưng mà, bà nhìn sang Tống Đàm:
"Đàm Đàm, con thấy sao?"
Tống Đàm lại nhìn chằm chằm Quách Đông một lúc:
"Chị Quách Đông, chẳng phải chị nói cái này không phải thuốc bổ thận tráng dương sao? Chỉ là dược liệu bình thường thôi mà, vậy sao chị thu mua giá cao vậy? Sau này chị định bào chế thuốc hay bán lại?"
Quách Đông sững sờ, ô, chẳng lẽ nhà này nghĩ cô là con buôn mua đi bán lại sao?
Hầy, đây là vì không ở trong vùng trồng trọt, nếu không với giá này, nông dân xung quanh chắc chắn sẽ chen nhau mà bán.
Nhưng nhìn lại mớ kim anh tử kia, cô không có cái miệng của Thần Nông, không nếm ra được dược tính tốt đến đâu. Nhưng dược liệu mà, dược tính gắn liền với điều kiện trồng trọt.
Nhìn tình trạng của nó là biết không tệ rồi, mà bản thân cô đi theo hướng sản xuất thuốc thành phẩm, chi phí cao một chút thì có sao?
Thêm một nguồn cung ổn định, cũng là tiền đổ vào túi liên tục.
Chất lượng tốt thế này, bỏ qua thì tiếc quá!
Nghĩ vậy, cô cười sảng khoái:
"Nền tảng y học của tôi là học từ ông nội. Nói là có thiên phú thì không dám nhận, nhưng trong nhà có mấy bài thuốc cổ phương, tình cờ lại cần dùng đến cái này."
Cô thấy Tống Đàm chăm chú lắng nghe, Kiều Kiều thì đang giật cọng cỏ đuôi c.h.ó trêu chó, còn gã đàn ông mặt đen và anh chàng thư sinh mặt trắng đứng bên cạnh...
Cả bà thím đang dựng tai lên nghe ngóng.
Lúc này, cô hắng giọng:
"Chà, bài thuốc tráng dương gia truyền nhà tôi cũng có chút danh tiếng đấy."
???
Kiều Kiều dựng thẳng tai lên!
Trương Yến Bình mặt đen thui, chẳng thể hiện cảm xúc gì, chỉ nghiêm túc hỏi:
"Chẳng phải chị vừa nói kim anh tử này không phải để... để... khụ..."
Nhìn cái bộ dạng này, Quách Đông đã gặp nhiều rồi, mười người đàn ông đến tìm cô, chín người đều ngại ngùng như vậy.
Hừ, người học y như bọn cô mới chẳng né tránh mấy chuyện này đâu.
Thế nên cô thẳng thắn nói:
"Đúng là không phải để tráng dương, nhưng trong bài thuốc nhà tôi, nó lại có thể dùng được. Quân – thần – tá – sứ (*), phối hợp tốt thì hiệu quả sẽ rất cao."
(*) "Quân - Thần - Tá - Sứ" là kỹ thuật lựa chọn và kết hợp các vị thuốc trong Đông y sao cho chúng bổ trợ và tương hỗ lý tưởng nhất cho nhau để đem lại kết quả tối ưu.
'Quân' là vị thuốc quan trọng nhất trong một phương thuốc, có tác dụng giải trừ nguyên nhân bệnh và chữa trị triệu chứng chính.
'Thần' là trợ thủ đắc lực cho vị thuốc chính.
'Tá' có tác dụng phụ trợ cho quân dược và thần dược; giúp tiêu trừ, làm giảm độc tính và tác dụng phụ của quân dược.
'Sứ' giúp dẫn thuốc đến tạng phủ cần điều trị và điều hoà các vị thuốc khác.