Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 437: Quá nhiều công đoạn.

Cập nhật lúc: 2025-02-03 20:46:37
Lượt xem: 269

Ngô Lan nói những lời này thực ra là muốn nhắc nhở cô gái trước mặt chuẩn bị tinh thần, vì nhà bà tuyệt đối không thể bán rẻ trái kim anh tử dưới mức giá đó được.

Nhưng Quách Đông sững lại một chút, rồi bật cười.

“Dì à, 30 tệ một cân chắc chỉ là chiêu trò quảng cáo thôi, chứ dì không dễ gì mà lấy được mức giá đó đâu.”

Cô cũng chỉ nói thật: “Bọn con đi theo thương lái thu mua dược liệu, đến tận các vùng trồng thuốc, giá kim anh tử đã qua sơ chế cũng chỉ khoảng 30-80 tệ mỗi kilogram thôi. Mức 70 tệ là hàng loại cao cấp, quả chín muộn đã sấy khô rồi đấy.”

“Kilogram? Quả chín muộn?”

Ngô Lan như vỡ mộng ngay tại chỗ.

“Vâng.” Quách Đông kiên nhẫn giải thích: “Kim anh tử khi thu hoạch chia thành ba loại: quả non, quả trung và quả chín muộn. Quả non là những quả chưa chín, phẩm chất kém nhất. Quả chín muộn là những quả chín tự nhiên, màu đỏ vàng, kích thước to, khi sơ chế xong thì mới có giá như vậy.”

“Hơn nữa, bây giờ nhiều nơi trồng giống không gai, nên chi phí thu hoạch còn thấp hơn nhiều.”

Nhưng cái khoảng cách giá cả này… cũng lớn quá rồi chứ!

Từ trái tươi đến hàng sấy khô đã khác biệt rồi, vậy mà đơn vị còn đổi từ cân sang kilogram nữa (1 cân = 0,5 kg), vậy thì khổ sở kiếm tiền làm gì nữa đây?

Ngô Lan, vốn đã quen với việc nông sản trong nhà có giá cao, giờ rất khó để chấp nhận mức giá chênh lệch này.

Sự hụt hẫng của bà có thể thấy rõ bằng mắt thường.

“Hết cách rồi.”

Quách Đông cười, giọng đầy sự thấu hiểu: “Giờ mọi thứ đều sản xuất quy mô lớn, vừa đảm bảo chất lượng đồng đều, vừa giúp thu hoạch dễ dàng hơn. Giá cả tất nhiên sẽ giảm xuống.”

Sản xuất quy mô lớn chính là như vậy, chủ yếu nhắm đến số lượng. Thu hoạch tập trung, sau đó phân loại theo phẩm chất, dù giá có cao có thấp nhưng tổng thể vẫn có lãi.

“Nhưng mà, nhà dì vẫn có lợi thế đấy. Con thấy trong video, kim anh tử nhà dì đẹp hơn hẳn những chỗ khác. Nếu thực sự chất lượng được như vậy, thì hàng sấy khô con có thể trả 50 tệ một cân.”

“Nếu dì không tin, thì mình cứ để đó đã, dì có thể hỏi thử những người làm thuốc mà dì quen, xem họ báo giá thế nào.”

“Con dám chắc, giá con đưa ra là công bằng nhất.”

Dù sao thì đa số thương lái thu mua đều chỉ mua đi bán lại, chắc chắn không thể trả mức giá cao nhất được.

Lý do mà Quách Đông có thể kiếm được tiền chính là vì cô có bài thuốc tốt, vừa hay cần dùng đến kim anh tử này.

Mua giá cao hơn một chút, mang về phối hợp điều chế thành dạng hoàn… lúc đó bán ra giá cao hơn nhiều!

Về điểm này, cô rất tự tin.

Dù sao 50 tệ một cân, so với giá cao nhất trước đây là 80 tệ một kilogram, thì cũng đã là mức giá rất tốt rồi.

Đối với nông dân bình thường, mỗi ngày hái được trăm tám chục cân kim anh tử, dù sau khi sơ chế có hao hụt, thì vẫn kiếm được một khoản kha khá.

Theo kinh nghiệm của Quách Đông, lẽ ra ai cũng sẽ mừng lắm.

Nhưng giờ thì…

Cô nhìn quanh một chút, cảm thấy tình hình có vẻ không đúng lắm.

Không chỉ Ngô Lan, mà cả đám người đi theo phía sau cũng không mấy hào hứng, thậm chí còn xì xào nhỏ giọng:

“50 tệ một cân, mà còn phải sơ chế cho xong, tức là tách gai, phơi khô đúng không? Phiền phức ghê, chi bằng để lại ngâm rượu còn hơn.”

Quách Đông: …

Cảm giác phản ứng của mọi người có hơi sai sai, nhưng cô vẫn cố gắng giải thích:

“Có thể sấy khô cũng được.”

“Kim anh tử có hàm lượng đường cao, nếu phơi nắng thì không thể khô hoàn toàn, chỉ có thể đạt khoảng 90%, không tiện bảo quản lâu dài.”

“Sấy khô thì khác, vừa đảm bảo khô hoàn toàn, lại khiến màu sắc đẹp hơn, cũng không ảnh hưởng đến công hiệu của thuốc.”

“Kim anh tử có tác dụng rất tốt, cố định kinh nguyệt, cầm tiêu chảy do hư hàn lâu ngày, còn có thể bổ thận…”

Kiều Kiều lập tức gật đầu, lớn giọng chêm vào:

“Bổ dương nữa!”

Quách Đông: …

Quách Đông bật cười khúc khích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-437-qua-nhieu-cong-doan.html.]

"Cả nhà đừng tin mấy bài thuốc dân gian kia, kim anh tử không dùng kiểu đó đâu. Nó có tác dụng cố tinh, thu liễm nước tiểu, nhưng không thể dùng làm thuốc bổ thận tráng dương được. Nhất định phải phối hợp với các loại dược liệu khác mới có hiệu quả... Hơn nữa, chỉ chữa chứng hư, chứng thực thì không thể dùng."

Hả?

Hư chứng? Thực chứng? Mà lại còn không bổ thận tráng dương?

Cả đám ngơ ra.

Ngơ một lúc, cuối cùng mọi người cũng lên núi.

Đi qua sườn đồi, thứ hiện ra trước mắt Quách Đông là một bức tường hoa khổng lồ.

Thao Dang

Bức tường ấy xanh um, kéo dài dọc theo hàng rào cao, dây leo vươn dài đến hơn hai mét! Lá xanh mướt, quả thì vàng đỏ, những bông hoa trắng nhị vàng rung rinh trong gió như cánh bướm…

Ong vo ve qua lại giữa những chùm hoa rậm rạp, một con bướm đen xinh đẹp đậu trên cành. Cơn gió thoảng qua làm cả bức tường hoa trở nên mộng ảo như trong truyện cổ tích.

Dù đã xem cảnh này qua video với nhạc nền du dương, nhưng lúc tận mắt chứng kiến, Quách Đông vẫn không khỏi sững sờ, đứng lặng tại chỗ, toàn thân chấn động.

Tuy nhiên, sự ngạc nhiên đó không kéo dài được lâu.

Vì Ngô Lan ngày nào lên núi hái trà cũng thấy cảnh này, sớm đã quen rồi. Giờ bà chỉ háo hức bước tới, chỉ vào đám kim anh tử đầy gai trước mặt, chờ mong hỏi:

"Nhìn thế này, có thể trả bao nhiêu tiền?"

Nếu giá thấp thì khỏi bán cho rồi. Bà thầm nghĩ vậy.

Dù sao, sấy khô cũng đã 50 tệ một cân, quả tươi ít nhất cũng phải ba cân mới được một cân khô chứ? Lắm gai thế này, tiền bán chưa chắc đủ công hái!

Quách Đông còn chưa kịp trả lời thì từ phía sau bức tường hoa đã vọng ra tiếng thở hồng hộc.

Tống Đàm đẩy cánh cổng sắt ra, Đại Bảo và Nhị Bảo lập tức phấn khích vây quanh cô, hí hửng hít ngửi, đuôi vẫy liên tục.

"Đại Bảo! Nhị Bảo!"

Kiều Kiều vui vẻ ngồi xổm xuống, bắt đầu xoa nắn hai cái đầu chó.

"Chắc chắn là hai đứa nghe thấy bước chân của anh đúng không? Thông minh quá đi! Tối nay muốn ăn gì nào? Còn nước không? Hôm nay có nhiều vỏ dưa lắm nha..."

Cậu bé thao thao bất tuyệt, hết câu này đến câu khác, nhưng Đại Bảo và Nhị Bảo không trả lời, chỉ liên tục dùng chiêu "liếm mặt thần công".

Mãi lúc này, Quách Đông mới để ý, cậu nhóc cao lớn bên cạnh mình, đôi mắt lúc nào cũng sáng trong vô tư, có vẻ như…

Nhưng cô nhanh chóng thu lại ánh nhìn, tập trung quan sát giàn kim anh tử trước mặt.

"Đẹp quá…"

Cô lẩm bẩm.

"Quy mô thế này, không có bảy tám năm cắt tỉa chăm sóc thì không thể mọc ra được đâu."

"Đúng rồi!"

Ngô Lan tự hào nói, "Nhà tôi cố tình tìm giống lớn đó! Toàn cây ba năm, năm năm, còn có cả cây mẹ nữa, kìa, cái cây to nhất cao nhất kia kìa."

"Gì cơ?"

Quách Đông sững người.

Cô đưa mắt nhìn quanh đám kim anh tử tươi tốt đến mức quá đáng này.

"Nhà dì… trồng mấy năm rồi?"

Cành nhánh thô to, hoa nhiều, lá xanh bóng, lại còn vô số gai chi chít… Rõ ràng chưa phải mùa quả rộ mà đã chín nhiều thế này...

Trong khi ở các trang trại trồng dược liệu theo quy trình chuẩn hóa, kim anh tử không gai cũng chẳng tươi tốt được thế này!

"Năm nay đó."

Ngô Lan vô tư đáp.

Trong suy nghĩ của bà, thứ này mọc hoang cũng vươn dài cả đám, huống chi là trồng ngay trên đất nhà, lại bón phân nữa, đương nhiên là phát triển mạnh mẽ rồi!

Nhưng thực tế, quy mô này đã đủ để gây sốc.

Ít nhất, trong những trang trại nổi tiếng về trồng dược liệu, Quách Đông cũng chưa từng thấy cây nào có phẩm chất tốt thế này.

Loading...