Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 434: Gián điệp thời hiện đại.

Cập nhật lúc: 2025-02-03 20:46:32
Lượt xem: 279

Thuê xe đi về quê tối đa chỉ mất 600 tệ.

Nhưng lúc này, Quách Đông thực sự không có tâm trạng để quan tâm đến chuyện đó. Cô chỉ tay vào chứng nhận tài xế và biển số xe: "Tôi chụp ảnh lại nhé."

Tài xế cũng quen rồi, chủ động chỉ vào thông tin trong xe: "Đều ở đây cả, công ty bọn tôi có ghi chép hết, À đúng rồi, cô đi làng nào thế? Xa quá tôi cũng không rành đường, có định vị không?"

Quách Đông cũng chẳng biết.

Nhưng không sao, có bản đồ là được. Cô tỏ ra chắc chắn: "Có, nhà có chuyện gấp, họ đang giục tôi đây. Anh cứ đi theo GPS là được."

Nói xong, cô lên ghế sau.

Điều hòa trong xe hơi lạnh, nhưng Quách Đông không nói gì, ngược lại còn thở phào một hơi, tay luồn vào gấu váy kẻ caro lục lọi.

Ối dồi ôi!

Tài xế giật mình, mắt không dám nhìn kính chiếu hậu nữa.

Chỉ thấy từ dưới lớp váy, một ống quần thể thao mỏng bó gấu lôi ra, che kín mắt cá chân.

Rồi đến ống còn lại.

Sau đó, Quách Đông cởi nút thắt ở eo váy caro, lộ ra bên trong là một chiếc áo phông trắng đơn giản. Cái váy kẻ caro ngang hông biến thành một chiếc áo sơ mi cotton rộng màu đen xám, nhăn nhúm. Cô vẩy nhẹ một cái, khoác thẳng lên người làm áo ngoài.

Tài xế: …

Anh tài già bắt đầu thấy bất an.

Khoan đã… giá xe thế này cũng không phải rẻ lắm nhỉ? Sao trông giống phim gián điệp thế này?

Anh ta liếc trộm ra sau, chỉ thấy cô gái trông như sinh viên đại học kia giờ mặc một chiếc sơ mi rộng, quần thể thao bó gấu màu đen, chân đi giày thể thao lưới thoáng khí…

Nhìn sao cũng chỉ là một sinh viên bình thường mà?

Lại nhìn tiếp, cô gái đang tháo khuyên tai xuống, dùng nó làm cây chọc sim, rút khay thẻ ra.

Đệt! Càng giống hơn rồi!

Tài xế lập tức tỉnh táo, tập trung lái xe, không dám liếc ra sau nữa.

Cũng không thấy được, Quách Đông vừa đổi chỗ thẻ sim xong, lại bắt đầu thao tác danh sách đen và chặn số gọi đến…

Ổn rồi.

Thẻ sim số một giờ dành cho khách hàng và bạn bè, thẻ sim số hai để liên lạc với gia đình và họ hàng, thôi cứ chặn hết cho nhẹ đầu, cả WeChat cũng chỉnh sang chế độ không làm phiền luôn.

Xe từ từ bon bon lên đường cái, cuối cùng Quách Đông cũng thả lỏng nở một nụ cười.

Tin nhắn cuối cùng trên thẻ sim số hai là gửi cho bà mẹ đã bị chặn:

Con gái mẹ đi học đại học, kết quả là kiếm tiền xây nhà mới và để lại tiền dưỡng già cho mẹ. Thuốc trong tủ con đã bán cho người ta rồi, tiền còn thiếu ba vạn tệ chưa trả, mẹ không cần thì cứ vứt bỏ thuốc đi.

Ngoài ra, mẹ có thể báo cảnh sát, họ sẽ xem xét những thông tin này. Con không gặp chuyện gì cả, con chỉ không thể chịu nổi mẹ và những trò sắp đặt nào là tái hôn, kẻ cờ bạc, rồi đủ loại đối tượng xem mắt của mẹ thôi.

---

Tống Đàm đã nhiệt tình tiếp đón hai người thợ lắp đặt camera ở nhà, sau bữa trưa, họ mang theo số liệu đo đạc cơ bản rồi rời đi.

Tất nhiên, khi xách theo túi lớn túi nhỏ, không thể thiếu một món "lì xì", ví dụ như số dư trong thẻ ngân hàng chẳng hạn…

Bên này, Tống Đàm vừa ghi chép xong khoản thu nhập hôm nay thì thấy Ngô Lan hớn hở hỏi:

"Kim anh tử trên núi thực sự có người mua à? Họ có nói bao nhiêu tiền không?"

Bà vừa háo hức, lại vừa hơi ghét bỏ: "Cái thứ đó gai góc quá trời, con thử xem trên mạng có dụng cụ gì hái được không?"

Bây giờ vẫn còn đang mùa hoa, không tiện dùng kéo lớn cắt cả cành.

"Bà ngoại con hôm qua còn nói, trước có người thu mua 30 tệ một cân, mẹ cũng định hỏi xem năm nay có ai mua không nữa."

Thao Dang

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-434-gian-diep-thoi-hien-dai.html.]

30 tệ một cân á?

Tống Đàm lập tức lắc đầu: "Kim anh tử của mình chỉ hái hoa tươi thôi cũng bán được 300 tệ rồi…"

Ngô Lan bật nhẹ tay cô một cái: “Xem con kìa, ngông nghênh ghê chưa... Ai rảnh tiền mà đi mua cái hoa dại ấy chứ?”

“Mẹ à, đừng coi thường người giàu bây giờ.”

Tống Đàm vốn chỉ nói đùa cho vui, thấy mẹ không tin thì tiện tay mở luôn một video về hoa.

“Mẹ xem đây, bó hoa này, ông chủ báo giá rõ ràng, hơn 10 nghìn tệ một bó.”

Ngô Lan: ...

Bà nheo mắt nhìn kỹ, xác nhận đây đúng là thế giới bà không hiểu nổi nữa rồi.

Ông chú Bảy từ tốn nói: “Nếu con thực sự muốn bán mấy quả kim anh tử này, để ta tìm người cho. Trước ta có quen một người chuyên thu mua nguyên liệu tự nhiên.”

“Nếu họ thấy quả nhà mình hiệu quả thật, chắc chắn sẽ trả giá cao.”

“Không vội.” Tống Đàm bình thản đáp.

“Chẳng phải có người gấp đến mức chịu bỏ 500 tệ chỉ để mua địa chỉ sao? Đợi cô ấy ra giá rồi mình tính tiếp.”

Chính vì 500 tệ đó mà trước khi rời đi, hai anh thợ lắp đặt còn được hào phóng tặng thêm mỗi người một phần tuyết nhĩ nữa!

Giới trẻ giờ kinh doanh đúng là nhiều chiêu trò thật, giá cả cũng kỳ lạ, Ngô Lan không theo kịp nữa, đành quay ra sân phơi tiếp đống nấm mộc nhĩ.

Tống Hữu Đức cũng không ngồi yên được, vội vã đưa bà nội về nhà.

“Cỏ lác phơi phải rắc thêm ít tro cây cho khử trùng, rồi đảo đều nữa.”

Cả nhà đều bận rộn kiếm tiền, khí thế ngùn ngụt, chỉ có ông ngoại là ăn thêm được hẳn một bát cơm, giờ xoa bụng chậm rãi bảo Kiều Kiều:

“Đẩy ông ra chỗ sát tường kia đứng chút. Ăn nhiều, khó chịu quá...”

“Dạ được!” Kiều Kiều vui vẻ đẩy xe lăn, cao lớn che chắn cho ông ngoại, mắt vẫn dán vào cái tivi to trong phòng khách, vừa làm "cây nạng người" vừa xem phim, chẳng hề lỡ việc nào.

Cảnh tượng hài hòa ấy khiến bà ngoại thấy lòng ấm áp, biết nói sao nhỉ?

Dù nơi này không tự do như ở nhà mình, nhưng có trẻ con bên cạnh, mà nhà mình thì có đâu.

Thêm vào đó đồ ăn lại ngon, trong ngoài đều rộng rãi, ban đêm nằm mơ cũng ngọt ngào nữa chứ!

Bà ngoại mơ toàn giấc mơ ngọt ngào, còn Ngô Lôi thì trái lại, toàn mơ thấy gió mưa thê lương.

Chẳng có gì khác ngoài việc công việc gần đây thay đổi liên tục, khiến anh ta không còn sức để ngọt ngào nói chuyện với Lệ Lệ nữa.

Giữa trưa, mọi người đều đang ngủ trưa, mỗi người một phòng không ai làm phiền ai.

Ngô Lôi lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng vẫn gõ cửa phòng Trương Yến Bình:

“Có việc gì?”

Trương Yến Bình đang chăm chú nhìn số liệu trên nền tảng Taotao Bao, vừa tính toán mấy đơn hàng vừa xuất ra.

Mặc dù nhóm khách câu cá không còn cho anh ta nhiều thu nhập ngoài lề, nhưng nhờ bán trà tích lũy dần dần, giờ đây anh ta cũng có khoản hoa hồng kha khá.

Haizz, đúng là nhờ có cô em Tống Đàm!

Ban đầu tính khí có chút keo kiệt, nhưng càng làm ăn lớn thì càng phóng khoáng. Thêm cả lương từ Taotao Bao nữa...

Cuộc sống quá ư mỹ mãn!

Ngô Lôi nhìn Trương Yến Bình, muốn nói nhưng lại ngại mở miệng.

Nhìn điện thoại, cả ngày chẳng thấy tin nhắn hồi đáp từ bạn gái, cuối cùng anh ta cắn răng:

“Cậu nói với Tống Đàm giùm tôi được không... mỗi ngày bớt cho tôi chút việc?”

Loading...