Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 426: Yến Bình tam liên.

Cập nhật lúc: 2025-02-02 20:37:18
Lượt xem: 276

Căn nhà đầy những đồ nội thất và vật dụng mới tinh, làm sao không khiến người ta vui mừng được?

Con gái Ngô Lan vất vả cả đời, giờ đây cuộc sống cuối cùng cũng khá hơn, bà ngoại cười tươi rói.

"Tốt lắm, tốt lắm!"

"Đàm Đàm à," bà lúc này mới thở dài nói, "trên đường con nói muốn phấn đấu sự nghiệp trước rồi mới tìm đối tượng, giờ nhìn lại cũng có lý. Con có thể xây được ngôi nhà lớn như thế này, nếu sau này đối tượng của con không xây nổi, thì cuộc sống chẳng phải càng ngày càng tệ sao? Thật sự không được đâu."

Tống Đàm: ...

Bà ngoại ơi, nếu bà nói sớm thế này, con đâu cần phải vòng vo tám chuyện làm gì?

Nhưng nỗi buồn man mác của Tống Đàm cũng không kéo dài lâu, vì khi bà ngoại mở cửa phòng, đã thấy Trương Yến Bình đứng ngay cửa, người đen nhẻm, cao lớn, cười tươi để lộ hàm răng trắng.

"Bà ngoại, con chọn đệm giường cho bà, vừa ý chứ?"

"Vừa ý lắm, đệm cứng, bà và ông ngoại thích loại này. Ôi cháu trai của bà thật chu đáo..."

Bà ngoại cũng cười tươi rói: "Nhưng Yến Bình à! Con làm sao thế? Kiều Kiều qua đây hồi Tết Đoan Ngọ, nói con không làm việc gì, sao giờ lại đen thui thế này?"

Trương Yến Bình... cũng không cần phải tuyên truyền khắp nơi chuyện con không làm việc đâu bà ạ.

Nhưng, mở miệng là hỏi chuyện đau lòng thế này, đúng là bà ngoại thật rồi.

Anh ta cũng oan ức lắm.

"Con cũng không biết nữa!"

Nói đến phơi nắng, chắc chắn là có phơi rồi. Nhưng vấn đề là nhà ai mà chẳng phơi nắng? Sao chỉ có anh ta đen thui thế này?

Nhớ lại lúc mới đến, da dẻ trắng trẻo, chỉ hơi mập một chút, cười tươi tắn, bạn học cũ bảo anh ta sinh ra đã có dáng dấp của một doanh nhân.

Giờ đây, mặt đen, nắm tay lại, trông như người đi đòi nợ, đáng sợ vô cùng.

Yến Bình oan ức.

May mắn thay, bà ngoại nhanh chóng bỏ qua ngoại hình của anh ta.

Bởi trong mắt người già từng trải, da đen một chút, người to một chút, chỉ là không đẹp thôi, không ảnh hưởng đến ăn mặc.

Vì vậy, bà lại hỏi: "Yến Bình à, con năm nay cũng không nhỏ rồi, gần ba mươi rồi phải không? Sao vẫn chưa tìm đối tượng?"

Trương Yến Bình?!

!

Tống Đàm!

!

Cô phấn khích, nghĩ thầm: anh Yến Bình à, lần này không phải em hiến tế anh trước đâu, thật sự là anh tự đ.â.m đầu vào đấy, không liên quan gì đến Đàm Đàm cả.

Quả nhiên, Trương Yến Bình cũng mặt mày ủ rũ.

Nhưng may mắn là tình huống này người trưởng thành nào cũng từng trải qua, vì vậy anh ta nhanh chóng cười đùa:

"Không sao đâu bà ngoại, con là chàng trai xuất sắc, yêu đương phải cân nhắc kỹ, phải lập nghiệp trước rồi mới thành gia, đúng không?"

Bà ngoại không ngần ngại chê bai: "Yến Bình, con là đàn ông, đừng lúc nào cũng coi mình cao quá. Con đâu phải nhà khoa học, từng giây từng phút đều đóng góp cho đất nước, cưới vợ có làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của con không? Con chưa cưới, cũng chẳng có sự nghiệp gì đâu."

Trương Yến Bình: ...

Đàn ôngi có thể c.h.ế.t chứ không thể bị nhục đâu bà ngoại ạ!

Anh ta tức giận nói: "Con đóng thuế cho đất nước, sao không phải là đóng góp?"

À thì.

Chuyện là như thế này.

Thao Dang

Tống Đàm có chút ngại ngùng: “Anh Yến Bình, lương của anh chỉ hơn hai nghìn tệ, chưa đủ mức đóng thuế đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-426-yen-binh-tam-lien.html.]

Trương Yến Bình: …

Anh ta tức giận nói: “Vậy thì, công việc của con sao không phải là sự nghiệp? Con vừa làm sales vừa làm CSKH cho Đàm Đàm, một người đa năng đấy!”

“Con giỏi thế sao?”

Bà ngoại thực sự có chút ngạc nhiên, nhưng…

“Người ta làm sales hay CSKH thì đi đâu cũng cầm theo điện thoại, máy tính. Tết Đoan Ngọ về quê, sao chỉ có con là không về?”

Đúng vậy, buổi họp mặt gia đình dịp Tết Đoan Ngọ, Ngô Lôi không về, Trương Yến Bình cũng không về, Ngô Linh đang học đại học cũng không về. Bà ngoại trong lòng có chút buồn, liền hỏi ra.

Trương Yến Bình thở dài:

“Bà ngoại, bà phải nói giúp con với mẹ con, bà ấy cứ bắt con về thi công chức! Con không thích làm công chức, mẹ con gặp mặt là giục con, nào là đăng ký lớp học, nào là đi học thêm, con thực sự không dám gặp mặt bà ấy…”

Bà ngoại nhíu mày: “Mẹ con hay lo xa quá, công chức đâu phải muốn làm là làm được? Con trông hung dữ thế này, may mà bây giờ, chứ ngày xưa làm quan thì người ta cũng không nhận đâu.”

Trương Yến Bình: …

Hiểu rồi, cháu ngoại trai thực sự không có địa vị gì phải không?

Anh ta lập tức nhăn nhó, khuôn mặt đen sạm càng trông hung dữ hơn.

Ông ngoại nghe bên cạnh thấy càng nói càng không ổn, vội kéo áo bà ngoại: “Nói gì thế!”

Bà ngoại lúc này mới sực nhớ ra, vội nói tiếp: “Nhưng lương công chức không cao, con là con trai chưa có người yêu mà đi làm cái đó, sau này nuôi gia đình còn phải nhờ cha mẹ trợ cấp, cũng không ổn lắm.”

“Đúng không?”

Trương Yến Bình cuối cùng cũng tìm được tri kỷ: “Mẹ con cứ bảo biên chế là tốt, nhưng lương biên chế một tháng được bao nhiêu? Con thực sự không thích.”

Bà ngoại lớn tuổi, có gì không thông suốt?

Lúc này bà cười hiền hậu an ủi anh: “Mẹ con có ám ảnh, hồi trẻ nó có người bạn thân tốt nghiệp cấp ba là được vào làm việc ngay trong đơn vị. Mẹ con phải đi làm thuê, suýt nữa bị lừa làm cái gì đa cấp… Từ đó về sau, nó cứ nghĩ biên chế là tốt.”

“Bây giờ các con trẻ đều có suy nghĩ riêng, con về nói chuyện với mẹ con, sống tốt cuộc sống của mình là được.”

Trương Yến Bình cuối cùng cũng nở nụ cười tươi:

“Bà ngoại, bà thật sáng suốt!”

Bà ngoại gật đầu: “Đương nhiên rồi!”

“Nhưng Yến Bình, con không thi công chức, làm việc cho Đàm Đàm chắc chắn là ổn định. Thế bao giờ tìm người yêu?”

Trương Yến Bình: … Mobius, vòng lặp vô hạn phải không?

Anh ta ấp úng: “Con chưa gặp ai hợp, cũng chưa thích ai cả.”

“Con thấy thế nào là hợp, thế nào là thích?”

Bà ngoại hỏi rất nghiêm túc: “Con nói đại khái, để bà ngoại hỏi giúp con.”

“Nhìn các con, bây giờ người trẻ đều gọi là gì ế, tìm người yêu khó thế sao?”

Trương Yến Bình cười hề hề đáp lại: “Bà ngoại, tìm người yêu khó thật, nhưng quan trọng nhất là độc thân rất vui, bà đừng lo lắng.”

Anh ta vội vàng đẩy bà ngoại quay người, rồi cùng ông ngoại đẩy vào phòng khách.

Bên kia, Kiều Kiều đã bổ dưa hấu xong, đang ngoan ngoãn chờ đợi!

Quả nhiên, vừa nhìn thấy Kiều Kiều, bà ngoại lập tức quên ngay chủ đề trước đó: “Nhìn Kiều Kiều nhà ta, trắng trẻo, ngoan ngoãn quá!”

“Yến Bình, bà nhớ hồi trước con trắng trẻo trông cũng hiền lành dễ mến lắm, bà còn nói với mẹ con, sau này chắc chắn được các cô gái thích, sao giờ nhìn mặt con càng ngày càng cứng, trông hung dữ quá…”

Trương Yến Bình đã chai lì.

Khuôn mặt đen sạm, cái biên chế không với tới được, cảm giác thất bại vì độc thân… Hôm nay anh chắc chắn không thoát được rồi.

Kiều Kiều suy nghĩ một lát, rất nghiêm túc nói: “Bà ngoại, bà đừng lo, chị con nói rồi, anh Yến Bình đen và khỏe thế này, nhìn là biết rất giỏi đánh nhau lại chịu khó, rất chăm chỉ, chắc chắn sẽ lừa được người khác.”

Loading...