Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1234: Cá chạch và Hoa sen. (2)
Cập nhật lúc: 2025-07-02 16:59:23
Lượt xem: 181
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô lại ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Những ngọn đồi nhỏ và núi hoang gần đó đều thuộc về đất nhà mình, còn cái nơi mà Trương Yến Bình nói là có đỗ quyên vàng và nấm, muốn đến được thì phải đi theo đường mòn mất hơn một tiếng, sau đó còn phải leo thêm một đoạn núi nữa. Trong đó thì cành cây chằng chịt, cây bụi cây gỗ lớn nhỏ đan xen…
Dưới chân là lớp lá khô tích tụ nhiều năm, bên hông là những dây gai có gai nhọn quệt qua quệt lại, có khi là cành cây bật ngược lại… vả thẳng vào mặt.
Núi rừng tuy thú vị, nhưng chắc chắn không phải kiểu “thú vị” dành cho người mặc váy xoè to như Quách Đông.
Tống Đàm trầm mặc.
Trương Yến Bình à Trương Yến Bình, cái tính tình này mà còn có thể khiến bác sĩ Quách yêu được, không biết là mồ tổ nhà ai bốc khói đỏ đây…
Thanh Minh năm nay nhất định phải đốt thêm vài bó hương mới được.
“Nhưng như vậy đúng là bất tiện thật đó…”
Với mấy ngọn đồi nhỏ kiểu này thì mặc váy còn chấp nhận được, chỉ hơi phiền thôi, chú ý một chút là không sao.
Nhưng mấy chỗ rừng sâu kia thì…
“Không sao đâu,” bác sĩ Quách vô cùng tự tin:
“Lên rừng rồi tôi cởi váy ra đưa anh ấy mặc.”
Cô ta còn làm bộ làm tịch thở dài một hơi:
“Đỗ quyên vàng và nấm tuy đẹp, nhưng mà anh trai cô mặc váy chắc chắn còn đẹp hơn.”
Bữa cơm chó này nuốt vào mà dạ dày cũng quặn lên.
Không phải ghen tỵ đâu, là thật sự quặn ruột.
Tống Đàm căn bản không dám tưởng tượng cái hình ảnh Trương Yến Bình mặc váy hoa kia trông thế nào.
Nhưng cô biết chắc một điều, ông anh họ nhà mình tuyệt đối bị bác sĩ Quách cầm trịch hoàn toàn rồi.
Chỉ là, hai người họ yêu nhau nhưng ít khi đến nhà, lúc này lại đến, cho nên...
“Cô đến tìm tôi có chuyện gì à?”
“À đúng rồi,” Quách Đông đưa cô một bảng biểu:
“Có người bạn làm ở Bệnh viện Nhân Dân, nói khu bệnh viện mới có thể sắp xếp khám sức khỏe tập thể cho đơn vị. Cô cần thì tôi hỏi giúp luôn.”
Tống Đàm hơi ngạc nhiên, nhưng chuyện này quả thực cần thiết, đừng nói gì nhân viên mới, ngay cả mấy người như chú Trương Vượng, đầu bếp Tuởng, ông chú Bảy, rồi cả chị bếp phụ Địch Tiểu Phượng… đều cần khám sức khỏe cả.
Còn cả người trong nhà cô nữa.
Tuy Tống Đàm cảm thấy chắc không vấn đề gì, nhưng cha mẹ cô thì không tin đâu, nhất là ông bà nội, ông bà ngoại... đi khám cho yên tâm cũng được.
Cô lập tức đồng ý: “Được rồi, để lát nữa tôi bảo anh Yến Bình thống kê danh sách. À, cô có muốn khám chung luôn không?”
Quách Đông xua tay: “Tôi thì không cần đâu, à đúng rồi, còn chuyện nữa.”
“Cậu nhóc mới đến làm ở trang trại nhà cô, tôi gặp mấy lần rồi. Tuy cao to, sức lực cũng khá, nhưng nhìn là biết thể trạng bị hao hụt nghiêm trọng.”
“Cô tốt nhất khuyên anh cậu ta đưa đi khám đi, mấy loại thuốc bồi bổ cần có, rồi thuốc điều dưỡng cũng phải sắp xếp.”
Cô ta còn chớp chớp mắt ra chiều đáng yêu: “Tiện nói luôn, tôi có thể phụ trách nhé!”
Tống Đàm bật cười.
Không nói thì thôi, chứ hồi Tết cái đám người ăn quá độ mà đến chỗ bác sĩ Quách, chỉ cần ba chiêu hai thức là khỏi. Bây giờ trong làng ai mà chẳng biết tay nghề của cô ta cao siêu!
Cả người làng khác cũng có người lặn lội sang khám cơ mà.
Dù sao ở quê mà nói là trị được bệnh nặng thì người ta nửa tin nửa ngờ, nhưng bảo là trị mấy cái bệnh vặt hay điều dưỡng linh tinh, vậy thì ai cũng tin sái cổ, còn hay nhắc đi nhắc lại nữa.
Truyền miệng từ người này sang người kia, từ mười người thành trăm người.
Tống Đàm thậm chí còn nghi ngờ, nếu năm nay phát triển thêm chút nữa, thì sắp tới có khi có cả người từ tỉnh khác lái xe đến khám ấy chứ.
Mà nếu Quách Đông đặc biệt tới nói chuyện này, thì chứng tỏ thể trạng của Trần Trì không phải là thiếu hụt nhẹ nữa. Cho nên Tống Đàm không dây dưa, lập tức gọi điện thoại.
…
Trần Khê dẫn Trần Trì, phải mất một chút thời gian mới từ trại bên kia chạy sang được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1234-ca-chach-va-hoa-sen-2.html.]
Hai anh em chạy xe ba bánh nhỏ, mặc mấy bộ quần áo cũ kỹ, lại khiến Tống Đàm nhớ đến bộ đồng phục lao động còn chưa đặt về.
Người thì mời được nhiều hơn, việc thì nhẹ hơn, nhưng chuyện phải lo lại càng nhiều hơn. Trương Yến Bình giờ vừa phải lo chuyện gia đình, vừa bận quản lý homestay, lại còn đang yêu đương nữa, đúng là không phân thân nổi.
Còn cô gái siêng năng tháo vát Điền Điềm, thì hiện đang bận lo vườn nhà, dâu tây vừa kết thúc mùa, cô ấy cũng đã xin nghỉ việc rồi.
Thao Dang
Tống Đàm bắt đầu phiền não, bao giờ mới mời được một quản gia vạn năng đây?
Nhưng ngay lúc này, vẻ mặt nhíu mày của cô hiển nhiên làm Trần Khê hơi lo lắng:
“Có chuyện gì không ạ? Lúc nãy tôi nhận điện thoại còn đang dở tay với đống phân ủ, bọn tôi đóng bao rồi mới đưa vào kho xong mới qua đây.”
“Không có gì đâu.” Tống Đàm thả lỏng nét mặt:
“Cũng không gấp gáp gì. Chỉ là muốn giới thiệu chút, đây là bác sĩ Quách trong làng, không biết Trần Nguyên có nói với anh chưa?”
Trần Khê gật đầu: “Nói rồi, cậu ấy bảo bác sĩ Quách là bác sĩ trong làng, có chỗ nào khó chịu đau đầu sốt nhẹ thì tiêm thuốc uống thuốc đến chỗ cô ấy là được.”
Tống Đàm gật gù, nhìn Trần Trì to cao yên lặng đứng đó rụt rè, bất giác lại nghĩ đến Kiều Kiều, cũng không khỏi dâng lên chút thương cảm:
“Vậy hai người ăn ở có quen không?”
Trần Khê mím môi, hơi ngại ngùng:
“Rất tiện.”
Thực tế là tiện quá sức luôn.
Trang trại bên đó hiện tại chỉ có ba người bọn họ, nên hai anh em còn được mỗi người một phòng riêng, nhưng Trần Khê không yên tâm nên vẫn ở cùng em trai.
Máy lạnh, bình nóng lạnh, nhà vệ sinh đều đầy đủ, Trần Trì hai đêm đầu còn phấn khích tới tận khuya mới ngủ được. Giờ tan làm mỗi ngày không chỉ theo Kiều Kiều học online làm bài tập, mà còn hẹn nhau xem hoạt hình.
Trần Khê còn đặt mua một cái máy tính bảng online, khi giao hàng chắc Trần Trì sẽ mừng đến phát điên mất.
Còn chuyện ăn uống… không cần phải nói nữa. Trần Trì mỗi bữa vùi đầu ba bát cơm, thật sự là hạnh phúc đến phát khóc.
“...Cả đời nó ăn thịt chắc không nhiều bằng mấy ngày đi làm ở đây đâu.”
Anh ta cảm thán.
Thế nhưng vừa nói xong, sắc mặt Tống Đàm và bác sĩ Quách đều thay đổi.
“Đây chính là căn nguyên vấn đề.” Bác sĩ Quách liếc nhìn Trần Trì, lại quay sang nhìn Trần Khê:
“Hay là anh dẫn cậu ấy đến phòng khám để tôi bắt mạch trước đã nhé?”
“Bắt mạch xong, tốt nhất là nên đưa cậu ấy đi bệnh viện kiểm tra thêm.”
Trần Khê thoáng sửng sốt: “Em tôi…”
Bác sĩ Quách mỉm cười: “Không có vấn đề lớn, nhưng vẫn cần chú ý. Nghe nói cậu ấy hồi nhỏ ăn uống không được tốt à?”
“Vậy thì nhiều khả năng là bị thiếu hụt dinh dưỡng. Nhưng tôi nhìn thể trạng cậu ấy cao to thế kia, chắc là hoàn toàn do di truyền.”
“Thế nhưng trên mặt cậu ấy không có sắc m.á.u, giọng nói cũng yếu ớt, tóc thì khô xơ, rất có thể là thiếu protein trầm trọng.”
“Cơ thể cậu ấy đang bị hao hụt nghiêm trọng.”
“Bây giờ còn trẻ nên chưa rõ, nhưng người bị thiếu hụt dinh dưỡng thế này, sau 30 tuổi bệnh tật sẽ phát ra rõ ràng lắm.”
“Hệ miễn dịch cũng sẽ rất kém.”
Sắc mặt Trần Khê lập tức thay đổi.
Thể trạng của Trần Trì không tốt, chuyện này anh ta đoán được. Bao năm làm lụng mà không đủ ăn, bị thiếu hụt là chuyện đương nhiên.
Nhưng anh ta nghĩ rằng giờ ăn ở tốt rồi, sống ở đây lâu lâu sẽ bồi bổ lại được thôi.
Thế mà bác sĩ Quách lại nói như vậy.
“Vậy… vậy có khó bồi bổ lại không ạ?”
“Đừng căng thẳng quá.” Quách Đông mỉm cười trấn an:
“Không khó đâu, chỉ là cần thời gian và kiên trì. Nhưng tôi thấy cậu ấy rất nghe lời, anh cứ bảo tốt là cậu ấy sẽ làm theo thôi.”
“Đi, giờ theo tôi về phòng khám, tôi kê cho vài thang thuốc bổ khí huyết, điều chỉnh tỳ vị trước đã.”