Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1190: Dụ ý của Mao Lệ.
Cập nhật lúc: 2025-06-21 09:20:43
Lượt xem: 256
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Woa…”
Tống Đàm cầm điện thoại mà không khỏi líu lưỡi: “Hiệu suất của họ đúng là hơi bị cao quá rồi đấy?”
Không chỉ làm việc hiệu quả, mà ai nấy đều nói năng gọn gàng súc tích, thậm chí không ai thắc mắc hay phản bác gì, đúng là... công cụ chính hiệu!
Trương Yến Bình ghé sát lại: “Thêm anh vào group đi, lát nữa anh còn tiện sắp xếp ăn ở.”
Tống Đàm vừa thêm anh ta vào group, đã thấy người tên Trần Nguyên trả lời ngay:
Trần Nguyên: [Tôi bên này hiện có thể mua được vé tàu ngày mùng 8 tháng Giêng, tức 8 tháng 2, nếu thuận lợi thì có thể đến nơi trước 5 giờ chiều.]
Chu Tân Vũ: [Tôi bên này hiện mới mua được vé chiều 8 tháng 2, dự kiến đến nơi ngày mùng 9]
[…]
Trương Yến Bình vừa vào group đã thấy mọi người đang báo thời gian đến nơi, không khỏi sững lại.
Anh ta cầm điện thoại Tống Đàm kéo lên đọc lại đoạn chat phía trên, không nhịn được nói: “Em tính không ăn Tết đấy à? Vé xe dịp Tết khó mua thế nào em biết không, còn bắt người ta cố đến cùng ngày nữa…”
Ờ thì…
Tống Đàm đúng là không có khái niệm gì rõ ràng về tình hình đi lại dịp xuân vận.
“Nhưng mùng 8 nhiều người đã đi làm rồi mà, vé chắc cũng dễ mua hơn tương đối.”
“Ừ thì đúng là dễ hơn một chút, nhưng người thì đến từ khắp nơi, xa có gần có, có người còn phải chuyển xe… Thôi, để anh lo cho!”
Anh ta liền gõ lại một tin nhắn:
[Chào mọi người, tôi là Trương Yến Bình, phụ trách sắp xếp đời sống cho các anh. Vừa rồi tôi hỏi cô chủ, mọi người có thể đến nhận việc trong khoảng từ 6 đến 10 tháng 2, không cần quá gấp gáp.]
Lời này vừa nói ra, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Muốn Tết mà đến cùng ngày thì cũng không phải không thể, chỉ là giờ mới đặt vé thì hơi khó thật.
Nhưng đã là người đi làm, thì đương nhiên phải đến đúng hạn — huống chi đây còn là việc được người quen giới thiệu — nghĩ vậy, c.uối cùng đa số vẫn cố gắng dồn lịch để tập trung đến vào ngày 9 tháng 2.
Trần Nguyên là người đầu tiên phản hồi, nhanh chóng được nhắn riêng:
[Nếu có người đến sớm, có thể đợi ở khách sạn một chút, tiện thể thăm dò thử môi trường làm việc.]
[Được, cứ làm vậy đi]
…
Nhà họ Tống bàn bạc xong kế hoạch nhân sự cho năm tới, cảm thấy áp lực không nhỏ. Còn trong thành phố Vân, gia đình cô Hai lại đang rất vui vẻ.
Sắp đến Tết ông Công ông Táo rồi, hiếm hoi cô Hai cũng nở mặt nở mày một phen, mang đống thịt heo đem về từ nhà Tống Đàm ra nấu một nồi lẩu tạp pí lù thật to. Lúc này dưới bếp lò còn đang cháy lách tách, nồi nước dùng thì sôi lục bục, bắp cải, đậu hũ hòa quyện cùng hương thơm của thịt, khiến cả căn phòng như phủ một tầng mùi thơm ngào ngạt…
Dượng Hai Chu Quân cùng con trai là Chu Lệnh Kỳ đều ôm điện thoại xem video mà chẳng còn tâm trí đâu, chỉ chăm chăm nhìn về phía bếp.
Một lúc lâu sau mới nghe thấy Tống Hồng Mai lên tiếng: “Dọn cơm được rồi.”
Hai bố con lập tức bật dậy khỏi ghế salon như lò xo, rồi nhanh chóng lao vào bếp, người lấy cơm người bưng đồ ăn, khiến cô Hai phải lườm nguýt:
“Thịt này đâu phải lần đầu ăn đâu chứ, hai người làm gì mà gấp thế…”
Đúng là không phải lần đầu ăn thật, hôm g.i.ế.t heo về, Ngô Lan đã gói cho bà khá nhiều ba chỉ cùng đủ loại rau xanh. Trong đó củ cải và bắp cải để được lâu, giờ cô Hai tính toán kỹ lưỡng nên vẫn còn ít nhiều.
Thịt thì cách ngày lại lôi ra ăn một chút, vậy mà đến giờ... vẫn còn một nửa trong tủ lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1190-du-y-cua-mao-le.html.]
Không sai, đã nửa tháng trôi qua, mà mấy cân thịt ấy vẫn còn một nửa!
Thế nên đừng thấy cô Hai vừa nói lảm nhảm vậy, nhưng vừa ngồi vào mâm, đũa đầu tiên của cô cũng là gắp ngay miếng thịt heo. Vừa ăn vừa thở dài:
“Cứ tới dịp lễ Tết là không ổn chút nào, chi phí ăn uống đội lên bao nhiêu ấy.”
Dượng Hai cũng gật đầu đầy đau thương: “Ai ai cũng tranh thủ mua đồ Tết, siêu thị bận đến nỗi tối nào cũng phải kéo dài giờ đóng cửa thêm nửa tiếng. Bận đến phát rồ, trà dưỡng sinh trước cổng còn chẳng buồn giao nữa.”
Cái ấm trà nhà họ mấy hôm rồi không được tiếp nước rồi.
Lúc này, con trai là Chu Lệnh Kỳ lại bất ngờ lên tiếng: “Mẹ ơi, lúc con tan làm về có gặp mợ cả, mợ bảo muốn giới thiệu đối tượng cho con. Con bảo không cần, nhưng mợ vẫn nói tối nay sẽ đến nói với mẹ.”
“Đến nói với mẹ á?” Tống Hồng Mai sững lại, rồi lắc đầu: “Bà ấy có gì để nói với mẹ chứ? Con thấy hợp thì cứ tìm hiểu thôi.”
Dượng Hai lại trầm giọng: “Không nên vội. Nhà mình xưa nay ăn ở tiết kiệm, giờ nhiều cô gái trẻ không làm được vậy đâu, sau này khác biệt quan điểm dễ sinh mâu thuẫn.”
“Con trai à, phải quan sát nhiều vào.”
Chu Lệnh Kỳ nghiêm túc gật đầu: “Công ty con có một cô bé khá ổn. Có mấy lần con đến căng tin sớm, thấy cô ấy tự mang cơm, món ăn cũng đơn giản lắm, gần như ngày nào cũng chỉ có cải thảo với đậu hũ.”
“Tốt!” Dượng Hai gật đầu: “Khá lắm, quan sát thêm đi!”
Đúng lúc đó, điện thoại reo lên, cô Hai cầm lên nhìn, không nhịn được bĩu môi:
Thao Dang
“Đúng là mợ cả con gọi thật! Nhà họ làm sao vậy không biết? Ngày thường cứ làm ra vẻ thanh cao, hôm nọ Đàm Đàm nói vài câu cũng chẳng thèm nói chuyện với tôi nữa, thế mà giờ tự nhiên lại gọi tới…”
Cô Hai dè dặt dặn con trai: “Con à, để mẹ nói cho con nghe nhé. Con cứ nhìn chị họ với cậu con là biết, mắt nhìn người của mợ cả con rất kém. Bà ấy giới thiệu ai, con nhất định đừng nghe theo.”
Chu Lệnh Kỳ hoàn toàn tán đồng.
Lúc này, cô Hai cũng nhấc máy nghe điện thoại.
“Chị dâu à, có chuyện gì sao?”
Cãi nhau thì cứ cãi, nhưng nếu chưa cắt đứt hoàn toàn thì vẫn phải giữ thể diện đôi bên.
Cô Hai lúc này vừa ăn vừa nghe máy.
Mao Lệ thì mặt mày chẳng có chút xíu xấu hổ nào, trái lại còn nhiệt tình như chưa từng xảy ra mâu thuẫn gì, vui vẻ nói:
“Lệnh Kỳ chắc nói với cô rồi chứ? Cậu ấy lớn như vậy rồi, các cô làm cha mẹ cũng nên bận tâm tí chứ… Thế này, tôi quen một cô bé, rất hợp với cậu ấy.”
“Ồ.” Cô Hai lơ đễnh: “Lệnh Kỳ nhà tôi chưa vội đâu…”
“Cô làm mẹ gì mà thế? Nó bao nhiêu tuổi rồi? Yêu nhau hai năm rồi cưới, chớp mắt cái là ba mươi tuổi rồi còn gì.”
“Để tôi nói cô nghe, cô bé đó là do tôi mời đến dạy kèm cho Tử Y nhà tôi, bây giờ người ta đang chuộng cái gọi là giáo viên dạy tiếng Anh riêng cô biết không…”
“Sinh viên đại học! Con bé lanh lẹ lắm, nghe đâu còn có người thân gả về quê mình nữa đó… Hôm trước còn hỏi tôi c.uộc sống ở quê ra sao… Cô nói xem, bao lâu rồi mình chưa gặp lại mấy cụ già? Tôi làm sao mà biết được hả?”
Cô Hai vẫn im lặng nghe, đến lúc này mới chợt nhận ra mục đích thực sự của Mao Lệ tối nay:
“Phải rồi Hồng Mai, Tết này cô định mùng mấy về quê vậy? Anh cô trong lòng vẫn không yên về cha mẹ, lần này tốn mấy ngàn mua cho ông cụ cái tivi mới đó, tiện thể mình cùng về luôn. Hồng Mai? Hồng Mai?”
Cô Hai cau mày, “bốp” một tiếng úp điện thoại xuống bàn, một lúc lâu sau mới cầm lên lại:
“Chị dâu à, ngại quá, chị nói gì lúc nãy ấy nhỉ? Ôi trời, cái bếp cồn này tôi mua lâu lắm rồi, tắt lửa mà cứ tắt không được… Cái này đốt toàn là cồn đó!”
“Bây giờ một hộp cồn cũng tăng giá ghê lắm đấy, tôi phải loay hoay mãi mới tắt được. Chị vừa nói gì ấy nhỉ? Anh tôi tính mua đồ điện cho ông cụ hả?”
“Hay lắm, tôi còn đang nói lần trước tôi mua đồ điện mất hơn hai vạn mà tiếc đứt ruột đây, tiện thể anh tôi đưa luôn tiền cho tôi đi, coi như hai anh em mình chia đều.”