Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1009: Kem que dưa hấu.

Cập nhật lúc: 2025-05-17 13:14:11
Lượt xem: 138

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chậc!

Mùa đông lạnh thế này mà đòi ăn kem à?

Tống Đàm đang trên đường ra bãi đỗ xe, quay đầu nhìn Kiều Kiều:

“Em ăn kem que dưa hấu không?”

Đôi mắt Kiều Kiều sáng rỡ:

“Em còn muốn ăn cả kem ốc quế nữa cơ!”

Tống Đàm: … Thôi được rồi, nhìn cái bộ dạng tội nghiệp kìa, đi mệt mấy ngày mà có được ăn uống tử tế đâu.

“Lát nữa qua chỗ McDonald's, chị mua cho một cây.”

Kiều Kiều chớp chớp mắt, bỗng nhiên dè dặt hỏi tiếp:

“Hay mua hai cây đi, em mời anh đẹp trai một cây nữa.”

Tống Đàm bất lực cười:

“Được được… Thế sao em không mời chị một cây luôn đi?”

Kiều Kiều nghiêm túc gật đầu:

“Được ạ, mua cho chị luôn!”

Tống Đàm: … Có gì đó sai sai chăng?

Khi đến bãi đậu xe, Lý sư phụ nghe xong yêu cầu, lập tức gật đầu:

“Muốn mang kem tới Vạn Hòa Viên thì ghé chỗ lần trước nhé, phía trước có ngay một McDonald's đấy.”

Lại có chút ngượng ngùng hỏi thêm:

“Cửa hàng của mấy đứa… tên gì thế? Hôm nay tôi chẳng được nếm thử tí nào, thực sự muốn mua ít về thử xem sao…”

Tống Đàm gật đầu, dứt khoát để Kiều Kiều gửi link cửa hàng online cho. Còn chuyện trong cửa hàng có hàng không… Ờ thì… không phải không bán, mà là… không có để bán mà thôi!

Lý sư phụ thì chưa từng nghĩ trên đời lại có người bỏ tiền không kiếm, chỉ mải mê mơ màng tính xem lần này mình có nên chơi lớn, tiêu hẳn 1000 hay 2000 tệ luôn không đây? Vừa lái xe vừa phấn khởi trong lòng.

Lúc này mới chưa đến ba giờ chiều, thủ đô hôm nay hiếm khi không tắc đường, đi một mạch đến Vạn Hòa Viên mà mới bốn giờ.

Xe dừng trước cửa MacDonald’s, Kiều Kiều phấn khích đẩy cửa lao xuống mua kem, Tống Đàm kiên nhẫn đợi một lát thì thấy cậu hí hửng xách về… hai cây kem!

Hai cây á?!

Cô trừng to mắt, chỉ nghe Kiều Kiều sốt ruột giục:

“Chú Lý, nhanh lên nhé, cháu sợ nó chảy mất!”

Lại quay sang Tống Đàm đầy thản nhiên:

“Chị ơi, mua hai cây là có khuyến mãi đó! Một cây sáu tệ, hai cây chín tệ, ba cây thì mười lăm tệ, mua ba cây không lời đâu, nên bọn mình ăn hai cây là vừa!”

Nói rồi, còn bắt chước giọng điệu của Tống Đàm, giả vờ già dặn:

“Ngoan, lát nữa còn ăn kem que dưa hấu nữa mà.”

Giỏi, giỏi lắm!

Tống Đàm dở khóc dở cười, c.uối cùng thì tự mình bày ra cái lý lẽ này, giờ bị phản đòn rồi còn đâu!

“Vậy sao em không chia cho chị một cây luôn đi? Cái anh đẹp trai kia chẳng phải còn tự làm kem que dưa hấu rồi à, chắc gì ăn cái này nữa?”

Kiều Kiều nghiêm túc lắc đầu:

“Không giống nhau đâu ạ.”

Cậu đưa kem tới trước mặt cô:

“Chị ăn trước một miếng đi.”

Rồi bồi thêm lời đầy lý lẽ:

“Chị bảo rồi mà, có qua có lại mới toại lòng nhau. Anh ấy tặng em kem que dưa hấu, em cũng phải tặng lại kem ốc quế chứ!”

Ngẫm nghĩ, lại liếc về phía sau nhìn ba quả dưa hấu:

“Dưa hấu thì tính bù lại cái em làm rơi hôm qua, không tính đâu ạ.”

Tống Đàm ngay lập tức thấy chua xót trong lòng, cố nén giọng hỏi:

“Vậy sao em không mua bốn cây luôn, cho chú Lý một cây?”

Kiều Kiều lắc đầu như trống bỏi:

“Không được không được! Chú Lý đang lái xe, không được ăn đâu, nguy hiểm lắm!”

“Với cả, chú mà ăn luôn lúc không lái thì kem của anh ấy sẽ chảy mất!”

Tống Đàm nhìn cậu nhóc mà không biết nói sao cho phải:

“Em tính toán cũng kỹ đấy…”

Lý sư phụ ngồi trước nghe hết câu chuyện, vui vẻ gật đầu:

Thao Dang

“Đúng đấy, đúng đấy! Chúng tôi lái xe là có quy định, không được vừa lái vừa ăn đâu!”

Rồi còn chỉ tay lên camera hành trình:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1009-kem-que-dua-hau.html.]

“Có giám sát ghi hình đấy nhé!”

Kiều Kiều cũng phổng mũi đắc ý:

“Thầy Tần dạy mà! Em nhớ hết rồi! Chị mau ăn đi, không là chảy mất đấy!”

Tống Đàm thở dài, định nói thôi không ăn nữa, nhưng nhìn vào đôi mắt ngập tràn mong chờ kia, đành cúi đầu cắn một miếng nhỏ. Vừa mới định nói thì Kiều Kiều đã reo lên:

“Chị ơi, anh đẹp trai đến rồi kìa!”

Nhìn ra ngoài cửa kính xe, quả nhiên thấy Lục Xuyên đang đứng ven đường, tay xách theo một chiếc túi. Hôm nay anh mặc áo lông đen, bên trong là áo len cao cổ màu be, quần jeans đơn giản và giày thể thao thoải mái.

Chiếc mũ lưỡi trai đen vẫn đội chụp lên đầu, nửa gương mặt che kín, chỉ lộ ra hàng lông mày rậm và đôi mắt đen sâu thẳm.

Thân hình cao ráo, dáng đứng thẳng tắp, chỉ một bóng lưng thôi cũng khiến người khác phải ngoái nhìn.

Kiều Kiều lập tức mở cửa xe:

“Anh ơi!”

Lục Xuyên vừa thấy cậu liền cong nhẹ đuôi mắt, lông mày giãn ra, rõ ràng là đang cười:

“Kiều Kiều.”

Kiều Kiều hào hứng nhấc chân lên khoe:

“Anh nhìn này, em mang rồi đấy! Có đẹp không?”

Lục Xuyên cúi đầu nhìn kỹ, khóe môi khẽ cong lên:

“Ừm, đẹp lắm, càng làm em trông đẹp hơn nữa.”

Kiều Kiều hớn hở:

“Em cũng thấy siêu đẹp luôn! Này, cho anh nè, kem này ngon lắm. Em một cái, anh một cái!”

Lục Xuyên hơi bất ngờ, nhưng vẫn nhận lấy cây kem sắp chảy:

“Vất vả rồi, anh lâu lắm rồi chưa ăn loại này. Cảm ơn Kiều Kiều.”

Nói rồi tháo khẩu trang, cúi đầu cắn một miếng.

Cây kem bình dân nhất, làm từ sữa tươi và sữa đặc, vị ngọt dịu, mềm mịn tan ngay trong miệng, mang lại cảm giác thanh mát rất dễ chịu.

Cây kem nhỏ nằm gọn trong đôi tay thon dài của Lục Xuyên, hai người đứng đó, mỗi người cầm một cây kem, cảnh tượng yên bình mà sinh động.

Tống Đàm đang định bê dưa hấu, thấy thế bèn lấy điện thoại ra.

“Tách!”

Cô chụp lại khoảnh khắc ấy. Nhìn thấy Lục Xuyên quay lại, cô vội vàng giơ màn hình cho anh xem:

“Nhìn này, hai người giống nhau ghê! Tôi giữ lại nhé? Không được thì tôi xóa.”

Lục Xuyên nghiêng đầu nhìn, trong ảnh, ánh chiều tà bị những tòa nhà cao tầng che khuất, chỉ còn vài tia nắng yếu ớt xuyên qua, phản chiếu lên những bông tuyết trắng tinh trên ngọn cây ven đường, tạo nên một khung cảnh lấp lánh mờ ảo.

Gương mặt hai người bị ánh sáng ngược che khuất, chỉ còn lại dáng hình và bàn tay cầm kem nổi bật trên nền áo khoác đen, trắng trẻo và thanh thoát.

Giữa khung cảnh đông lạnh, có vẻ tiêu điều, vậy mà hai người lại cầm trong tay hai cây kem nhỏ, Kiều Kiều đang há miệng chuẩn bị cắn, khuôn mặt tràn đầy niềm vui, khiến bức ảnh như bừng sáng hẳn lên.

Lục Xuyên nhìn hồi lâu, rồi cũng mỉm cười khẽ:

“Chụp đẹp lắm, lát nữa gửi cho tôi nhé.”

Kiều Kiều nhanh chóng ăn hết phần kem, tiếng “rắc rắc” vang lên khi cắn miếng vỏ ốc quế c.uối cùng.

Cậu liền hí hửng lại gần:

“Wow! Anh cao thật đấy!”

“Ừm.” Lục Xuyên gật đầu:

“Anh mét tám lăm.”

Kiều Kiều tự hào vỗ n.g.ự.c:

“Em cũng cao lắm rồi nha! Mét tám mốt luôn! Còn cao hơn cả anh Lôi Lôi rồi đó ạ!”

Nhưng mà, với anh Yến Bình thì không dám khoe, người ta vừa cao vừa to, chắc còn cao hơn cả Lục Xuyên ấy chứ.

Lục Xuyên cũng ăn xong kem, liền xách túi bên cạnh lên:

“Hôm qua có bốn quả dưa bị nứt vỏ, cứ để ăn sống thì ăn không hết, nên anh cắt làm đá bào trộn sữa, tiện tay ép nước làm kem que luôn. Vừa đúng lúc, các em về có cái mang lên xe ăn dọc đường.”

“Bật điều hòa khô nên ăn cũng không thấy lạnh lắm.”

Nói chuyện chu đáo thế này, Kiều Kiều lại áy náy:

“Xin lỗi anh nhé, tại em tối qua nghịch nặn tuyết lung tung…”

Lục Xuyên xua tay, thoải mái:

“Không sao đâu, nếu không bị nứt vỏ, chắc anh còn tiếc chẳng nỡ làm kem đâu… Anh thử rồi, ngon lắm đấy!”

Tống Đàm cũng tò mò không kém, cả mùa hè bọn họ toàn ăn dưa sống, ai có thời gian mà làm mấy thứ cầu kỳ này?

Huống hồ tối qua đã chứng thực rồi, tay nghề của Lục Xuyên quả thật không tầm thường.

Cô lập tức hứng khởi:

“Vậy để lát tôi thử luôn!”

Loading...