Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1002: Đánh giá nếm thử. (2)

Cập nhật lúc: 2025-05-17 13:13:56
Lượt xem: 112

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mấy vị giám khảo vừa nhai dưa chuột, trong lòng vừa mơ hồ hỗn loạn.

Khoan đã, trước giờ bọn họ từng nhận xét dưa chuột thế nào ấy nhỉ?

Này thì hàm lượng nước… này thì khẩu cảm…

Xong rồi, giờ thì cạn lời thật sự.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai nói nổi câu nào.

Một lúc sau, vẫn là bà lão dẫn đầu lên tiếng phá tan trầm mặc:

“Chỉ trồng loại dưa chuột có gai này thôi sao? Nếu đã có hương vị thế này, thử trồng thêm dưa cạn chắc còn đặc sắc hơn đấy.”

Loại dưa chuột gai có màu xanh đậm, quả dài, trọng lượng lớn. Nhưng dưa cạn thì không cần giàn, màu xanh ngả vàng nhạt, dáng quả ngắn và tròn, ăn lại mềm mát, gần giống như loại dưa chuột trái cây ấy.

Nhưng dù miệng nói thế, ánh mắt bà lão lại chẳng hề rời khỏi gian hàng, cứ như thể dưa chuột cũng có nhiều loại, hy vọng được ăn thêm vài miếng nữa.

Tống Đàm lắc đầu cười:

“Năm nay làm nhà kính hơi muộn, trồng vội nên chỉ có mỗi giống này thôi ạ… Hay là các vị thử luôn cà chua nhé?”

Cô hiếm khi khoe khoang mà hôm nay cũng phải khoe một câu:

“Cà chua nhà tôi cũng là giống cổ đấy, vỏ mỏng thịt dày, ruột thì bở tơi, toàn chín cây mới hái đấy ạ!”

Vừa nghe thế, ai mà còn nhịn nổi?

Cà chua được cắt sẵn từng miếng để trong chén, ngay cả phần ruột bở tơi cũng nhìn thấy rõ mồn một, hạt cà chua dày đặc cứ như sắp tràn ra ngoài!

Tống Đàm còn chu đáo đưa giấy ăn, ra chiều tiếc nuối:

“Cắt lát nên chảy hết nước ra rồi…”

Đúng là chảy thật! Dưới đáy chén một lớp nước đỏ au, sánh đặc, chua chua ngọt ngọt, hấp dẫn đến mức chỉ cần nghĩ đến là đã thấy khát khô cổ họng.

Nếu là mùa hè hay ngồi trong phòng điều hòa, rắc lên ít đường cát trắng, để yên mấy tiếng đồng hồ...

Hít hà! Không dám tưởng tượng chén nước cà chua ấy nó ngon cỡ nào nữa!

Ông lão dẫn đầu trừng mắt nhìn Tống Đàm, đầy ai oán:

“Thế tại sao không để bọn tôi ăn nguyên quả chứ?”

Ông lão lớn tuổi rồi, ông chẳng cần giữ hình tượng gì hết, ông sẵn sàng vừa ăn vừa hứng, mặt mũi dính đầy cà chua cũng chẳng sao!

Tống Đàm cũng không thua kém, phản bác ngay:

“Các vị thử cả buổi sáng rồi, tôi sợ cho nguyên quả lại no bụng mất thì khổ.”

Nói đến đây thì đúng là không phản bác được nữa.

Mọi người uất ức, lưu luyến ăn hết cà chua, vẫn còn tràn đầy mong đợi. Đám phóng viên lại có người lớn tiếng la lên:

“Hay chén nước còn lại để tôi uống nhé? Tôi khát quá!”

Đám đông nhất thời trợn mắt giận dữ: Đồ không biết xấu hổ! Cứ tưởng chỉ mình ông khát chắc?!

Nhưng rõ ràng, mặt dày thì được lợi.

Mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn Tống Đàm đưa nửa chén nước cà chua còn lại thẳng cho người vừa lên tiếng.

Đối phương nhận lấy không hề chậm trễ, ngửa cổ tu một hơi cạn sạch, rồi còn vô cùng mặt dày mà thở hắt ra một tiếng sảng khoái:

“Haa… sảng khoái quá!”

Đám người đứng đó: …Đáng giận!!!

Lúc này, mấy vị giám khảo cũng từ bỏ luôn việc vắt óc nghĩ ra lời khen, ai nấy đều rướn cổ ngó về phía gian hàng như mấy con rồng đang tuần tra kho báu.

Nhìn xem, còn cà chua bi, củ cải đỏ, khoai lang... rốt c.uộc nên ăn cái nào trước đây?

Mà lúc này, mấy gian hàng phía trước đã dọn dẹp gần xong, chuẩn bị chờ phiên đánh giá công chúng vào buổi chiều, không nhịn được mà xì xào bàn tán:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1002-danh-gia-nem-thu-2.html.]

“A7 là gian hàng của công ty nào đấy? Mang nhiều đồ trưng bày lắm à? Sao lâu rồi mà còn chưa chấm xong nữa?”

“Biết đâu được, đằng trước náo nhiệt lắm, hay là có tranh cãi gì đó?”

“Tranh cãi gì được, chấm điểm có công khai thảo luận đâu…”

“Ơ kìa, thấy truyền thông cũng phấn khích dữ lắm, không chừng có tin sốt dẻo rồi?”

“Cậu đứng đây đừng động đậy, để tôi ra trước xem thử!”

“Ôi, không biết người ta mang giống gì đến trưng bày nữa? Nhà tôi năm nay đăng ký cà tím, mà ăn sống thì khó nuốt biết bao! Thế mà mấy vị giám khảo kia ăn không hề nhíu mày cái nào... Đến lúc nếm thử đồ chín rồi mà nét mặt cũng chẳng đổi sắc.”

“Anh biết cái gì! Người ta cả đời giao du với mấy thứ rau củ quả này, ăn sống là biết ngay ngon dở rồi.”

“Nhà tôi thì trưng bày ngò rí, giống này thân thẳng đứng, mùi lại nồng, thế mà có giám khảo bỏ luôn quyền chấm điểm…”

“Bỏ quyền cũng chả sao, chẳng phải tính điểm theo kiểu bỏ cao thấp à, thế cũng không ảnh hưởng điểm số đâu.”

“Tôi thì lại thích loại ngò mọc sát đất của quê mình, tôi thấy mùi nó mới đậm đà.”

“Không ai mang trái cây à? Nhà tôi có giống táo Tuyết Sơn mới ra, trồng ở vùng lạnh, ăn ngon lắm!”

“Cho tôi thử miếng coi…”

“Lấy đi! Công ty chuẩn bị cả mấy thùng đấy! Mỗi người một quả, phía trước còn hội chợ đấy!”

“Sao mà phía trước mãi chưa giải tán? Chẳng phải có người đi thăm dò rồi sao? Thế nào mà giờ còn chưa về?”

“Tôi dọn dẹp xong rồi, lát nữa cũng ra coi thử, có gì về báo các anh.”

Lúc này, không biết từ lúc nào quanh quầy trưng bày khu Nam A7 người càng lúc càng đông, đến mức vòng vây đã kéo thành hình tròn, cả khu trưng bày máy nông nghiệp gần đó cũng có người bắt đầu tụ tập hóng chuyện.

Ai cũng biết, con người có cái sở thích muôn đời: Thấy chỗ nào đông người là phải bu lại coi cho rõ!

Mà lúc này, mấy anh em mặc áo khoác xanh lá – nhân viên khu máy nông nghiệp – cũng thừa lúc vắng người, lặng lẽ kéo sang hóng hớt.

Người thì lợi dụng dáng người nhỏ nhắn chui qua, người thì cậy mình cao lớn chen tới, tóm lại là ai cũng tranh thủ len vào vòng vây.

Mới vừa chen vào được tí, bỗng đâu một mùi cay xè xộc thẳng vào mũi, có người không chịu nổi hắt hơi một cái:

“Hắt xì!”

Lập tức khiến đám người quanh đó oán trách:

“Ý thức vệ sinh đâu rồi? Ít ra cũng che miệng lại chứ. A… hắt xì!”

May mà gian hàng còn cách xa, khu máy nông nghiệp cũng có ranh giới phân cách rõ ràng, mọi người đứng ngoài vạch vàng nên cái hắt hơi ấy cũng chẳng ảnh hưởng gì đến gian hàng cách hơn ba mét.

Nhưng mà, bên trong gian hàng cũng chẳng khá hơn là mấy, ai nấy đều phải lấy khăn giấy bịt mũi, mắt cay xè rơm rớm, mấy người mẫn cảm thì đứng cũng không vững nữa.

Không phải vì cái gì xa lạ, mà bởi vì Kiều Kiều đang đeo găng tay, rắc rắc rắc băm ớt tươi!

Giống ớt này là loại mà nhà cậu thích nhất năm nay. Cay nồng đến mức kinh người, hương thơm đậm đà, thịt quả lại dày, vì thế đông này nhà cậu vẫn tiếp tục trồng thêm một đợt.

Kiều Kiều băm ớt suốt nửa năm nay rồi, mang găng tay vào là chẳng ảnh hưởng gì. Nhưng mùi hăng của ớt tươi ấy, ai chưa từng nếm qua thì đúng là chịu không nổi.

Nhưng… ai có thể kháng cự lại sức hút của ớt cơ chứ?!

Ngay cả mấy vị giám khảo cũng chẳng ai từ chối.

Kiều Kiều cười nói loại này cay lắm đấy, nhưng theo kinh nghiệm của họ, ớt mà thịt dày thì thường vị cay lại nhẹ hơn chút, tất nhiên cũng có ngoại lệ, nhưng khác với rau ngò, ớt dù có người không ăn được, cũng chẳng ai ghét hẳn, thế nên… thử một miếng xem sao!

Huống chi miệng họ vẫn còn vương vị thanh mát của củ cải và vị ngọt giòn của khoai lang nữa kia mà!

Củ cải xanh gọt vỏ, cắt khúc xếp trong chén, trông sáng lấp lánh, trong không khí ấm áp của hội trường càng toát lên vẻ tươi mát.

Cắn một miếng, vị ngọt thanh giòn tan, nước củ cải tràn ra, rồi hậu vị cay cay nhẹ nhàng dâng lên, làm người ta không kìm được lại muốn ăn thêm miếng nữa.

Khoai lang cũng thế.

Thao Dang

Nhìn thì chỉ là loại khoai cũ kỹ, chẳng bắt mắt như mấy giống khoai mật hay khoai lửa đang hot hiện nay, thế mà cắt miếng ra, dù không phải khoai vừa nhổ, mà vẫn ngọt giòn đến lạ thường…

Từ nãy tới giờ, những loại nông sản mà họ ăn thử, hương vị phải nói còn ngon hơn cả trái cây chín hẳn hoi ngoài chợ!

Lão Tống, lão Tống! Ông đúng là giấu nghề, chuyên làm chuyện xấu!

Loading...