Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1001: Đánh giá nếm thử. (1)

Cập nhật lúc: 2025-05-17 13:13:54
Lượt xem: 116

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Truyền thông bắt đầu náo loạn.

Có người còn lớn tiếng hô:

“Tôi mua cho người nhà đây, mua nhiều, cho tôi cái link đặt hàng đi, tôi tự đặt!”

Lập tức có người bừng tỉnh:

“Phải rồi, tôi cũng tự đặt luôn!”

Cô phóng viên trẻ của Nông Tâm càng không khách sáo, gào lên:

“Tôi tự mua! Không cần mấy người cho đâu…”

Bình thường họ tham gia mấy buổi đánh giá thế này, nghe nói hay được tặng sản phẩm... Nhưng giờ gặp loại dâu tây ngon thế này, không cần tặng, tự bỏ tiền mua còn chưa chắc mua được ấy chứ!

Trong khi đó, vẻ mặt Kiều Kiều mờ mịt chớp chớp mắt, có chút ấm ức, rõ ràng cậu đã nói là không có hàng nữa rồi mà? Mọi người không nghe thấy à?

Chỉ có mấy vị giám khảo vẫn giữ được sự bình tĩnh, lúc này nhìn sang phía Tống Đàm:

“Dâu tây này ăn hai miếng còn chưa cảm nhận được hết vị…”

Tống Đàm cũng sảng khoái, trực tiếp lôi một hộp từ dưới bàn lên:

“Vừa nãy quả Tuyết Thỏ to quá, để tiện nên cắt làm đôi. Giờ loại Chân Hồng Mỹ Linh này có thể ăn nguyên quả… Hay là các vị thử thêm loại này nhé?”

“Được được được!”

Những quả dâu đỏ sẫm gần như đen ánh, được đặt ngay ngắn trong hộp. Vừa mở tấm lưới ra, mọi người lập tức không kiềm được mà ghé sát ngửi một hơi, cái mùi thơm thuần khiết, nồng nàn của dâu tây cứ thế ùa tới. Rõ ràng vị ngọt đậm đà, mà chẳng hề thấy ngấy, ngược lại còn mang theo một chút thanh mát độc đáo.

Cắn một miếng, phần thịt quả mát lạnh quyện với nước dâu mềm mại, hương vị chạm đến đầu lưỡi, ngọt dịu mà đầy tầng tầng lớp lớp biến hóa, quả thật khiến người ta say mê.

Giám khảo lặng thinh thưởng thức, đám phóng viên thì ghé mắt trông mong, mà mấy người phụ trách khu vực cùng nhân viên đã vừa nãy chỉ được ăn nửa miếng dâu thì mắt trân trân dán c.h.ặ.t vào hộp, miệng há ra sắp nhỏ cả nước miếng.

Trời ơi, tức c.h.ế.t mà!!!

Làm nhân viên ở đây vốn có lợi thế gần nước hưởng trăng, sao giờ mới phát hiện ra bảo vật nhân gian này chứ?!

Ai mà xếp cho họ cái chỗ hẻo lánh này vậy?

Minh châu ám đầu! Minh châu ám đầu!!! (người tài giỏi không được trọng dụng)

Thao Dang

Lần này dâu không cắt đôi, nhưng mấy vị giám khảo mỗi người cầm một quả cũng chẳng còn dư là bao, Tống Đàm cũng chẳng hào phóng mà đưa hộp ra nữa.

Mọi người chỉ có thể nhìn mà không được ăn, đau lòng nhìn mấy vị giám khảo lần lượt cầm lấy quả thứ hai…

Xong rồi, hộp giờ chỉ còn lại hai quả.

Ánh mắt đám đông dính c.h.ặ.t vào đó, vừa thèm vừa mong, lại nhích lên thêm vài bước, ánh mắt khẩn thiết.

Tống Đàm thì khó xử, đông người thế này, rốt c.uộc cho ai đây?

Ngay lúc ấy, Tiểu Dương chen qua từ phía sau quầy, dựa vào thân hình nhỏ con mà lách tới, không biết ngại là gì, miệng kêu to:

“Chị! Chị! Cho em một quả đi! Cho em một quả!”

Tống Đàm mừng rỡ, không do dự dúi hẳn cái hộp cho cậu ta:

“Tiểu Dương à, em cầm hộp này vứt đi nhé, để trên bàn vướng lắm!”

“Được được được!”

Tiểu Dương lập tức nhận lấy, không chút khách sáo, bốc luôn quả dâu, một miếng một quả, ăn cái rục cái rục! Sau đó cậu ta vừa nhảy dựng lên vừa ứa nước mắt nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người:

“Ngon… ngon quá trời luôn!”

Dù câu nói nghẹn trong miệng, mọi người vẫn tưởng tượng được rõ ràng hương vị tuyệt hảo đó rồi…

Tống Đàm lúc này cũng hướng về các vị giám khảo, chân thành nhắc nhở:

“Dâu hết rồi ạ!”

Các vị giám khảo đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thầm mắng lão Tống kia 108 lần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1001-danh-gia-nem-thu-1.html.]

Giỏi lắm! Già rồi còn lắm trò ghê! Cái gì mà vị giác cấp S+ chứ, họ trồng dâu cả đời chẳng lẽ còn không biết sao?

Mùi vị thế này, không phải kiểu canh tác thông thường mà ra được đâu!

Giỏi thật đấy, nửa năm qua không thấy động tĩnh, chắc chắn là tìm được vùng đất báu nào rồi! Lại còn nuôi ra được giống cây độc nhất vô nhị thế này… Đáng giận!

Mọi người ngẫm nghĩ một lúc, ban đầu định khen ngợi vài câu, nhưng vừa tặc lưỡi một cái, hương ngọt của dâu tây còn đọng trong miệng, đầu óc bỗng chốc trống rỗng, c.uối cùng khó khăn lắm mới nặn ra được mấy câu:

“Được, được, được! Độ ngọt chín phần, nửa phần chua nhẹ, nửa phần hương đậm quyện vào thịt quả, cái vị này đúng là độc nhất vô nhị! Tôi dám khẳng định luôn, năm nay quán quân c.uộc thi rau quả Hậu Tắc chính là cô!”

“Tuyết Thỏ có mùi thơm của đào vàng, kết hợp với hương dâu tây đúng là hoàn hảo, chuyển tiếp hương vị rất tự nhiên, không hề có cảm giác gượng ép hay thừa thãi, khẩu cảm thì miễn chê! Nói không ngoa, hai giống dâu này xứng đáng đứng đầu!”

“Nếu chỉ bàn về khẩu cảm, thì Chân Hồng Mỹ Linh vượt trội hơn một bậc, vì thịt quả mịn hơn, mềm mại và tan chảy trong miệng hơn.”

“Chuẩn, nhưng Tuyết Thỏ lại có độ chuyển tiếp hương rất tuyệt, mùi thơm ấy ngấm hẳn vào thịt quả, nhai kỹ thậm chí như đang cắn phải miếng đào vàng vậy... Theo tôi, dâu ngon nhất năm nay chính là Tuyết Thỏ!”

“Tôi lại thấy Chân Hồng hơn hẳn! Hương thơm đậm đà, vị ngọt mềm mọng nước, nổi bật lắm luôn…”

Mọi người tranh luận nảy lửa, trong khi đám truyền thông thì mắt đỏ hoe, ai nấy đều nhìn Tống Đàm mà đầy ai oán:

Cái giống dâu Chân Hồng Mỹ Linh rốt c.uộc là mùi vị thế nào chứ?!

Hai bên tranh cãi kịch liệt, nhất thời không phân thắng bại.

Tống Đàm nghĩ ngợi, dù sao cũng là dâu nhà trồng, giống nào đứng đầu cũng chẳng quan trọng, bèn thoải mái đưa khay dưa chuột lên:

“Hay là... thử cái này đi?”

Ai thèm ăn dưa chuột chứ?! Hương ngọt của dâu còn chưa tan kìa!

Nhưng khi khay dưa chuột được đẩy ra, một luồng hương thanh mát đặc trưng lập tức lan tỏa.

Các giám khảo không chần chừ thêm, thẳng tay bốc lên một miếng!

Tống Đàm còn cẩn thận giải thích:

“Dưa chuột mang theo hẳn một thùng, nhưng tôi sợ mọi người no rồi ăn không nổi nên cắt sẵn thành khúc nhỏ…”

Mà giải thích cũng thừa thôi, chẳng ai buồn nghe, chỉ có mấy anh chị truyền thông mắt sáng như đèn pha, rôm rả hỏi:

“Có nhiều dưa chuột à?”

Tống Đàm: …

Cô lặng lẽ đẩy hẳn hộp dưa chuột về phía đám truyền thông. Chỉ thấy đủ kiểu tay thò vào, thi thoảng còn có người nhỏ giọng chửi:

“Đồ không biết xấu hổ! Sao cậu bốc hẳn hai miếng thế hả? Tôi còn chưa kịp cầm nữa kìa…”

Sau đó là một phen tranh giành nho nhỏ, nhưng c.uối cùng ai cũng nếm được.

Tống Đàm lặng lẽ liếc sang hộp tăm để ngay bên cạnh.

Thôi vậy, mọi người thích dùng tay thì mình cũng chẳng ý kiến nữa…

Nhưng bầu không khí tại hiện trường lại rơi vào im lặng.

Tiểu Dương vừa định với tay lấy thử, lại phát hiện hộp dưa đã trống trơn, đành ấm ức rụt tay về, trong lòng cười thầm:

Các người ăn được rồi thì sao chứ? Cứ như gấu hái ngô, cái sau lúc nào chả ngon hơn… Giờ biết khó chọn chưa? Ha ha ha!

Cậu ta thì khác, cậu ta chỉ thích mỗi dâu tây! Chỉ yêu mỗi Chân Hồng! Người trẻ chính là phải một lòng một dạ thế chứ!

Lúc này, các giám khảo đúng là cũng cạn lời thật.

Ờ thì… dưa chuột vẫn cứ là vị dưa chuột thôi.

Những chiếc gai nhỏ trên vỏ thì non mướt, cắn vào có cảm giác lạo xạo rõ ràng. Vỏ hơi chát nhẹ, nhưng cắn đến phần ruột giòn mát bên trong, dù chẳng có vị ngọt mấy, chỉ là nhiều nước…

Mà tại sao lại không dừng miệng được cơ chứ?

Loại dưa chuột truyền thống màu xanh đậm này, một quả c.h.ặ.t ra ba khúc, so với dâu tây thì rõ ràng là nhiều hơn hẳn, mà rõ ràng sáng giờ đã nếm đủ loại rau củ rồi, thế mà giờ vẫn cứ thấy thiếu thiếu…

Trời ạ! Lại phải chửi lão Tống kia một câu: Đáng ghét thật đấy!

Loading...