Raphael nắm tay Lena theo hiệu trưởng về phía , nữa xuyên qua một kết giới.
Bên trong kết giới vài điểm tương đồng với nơi họ xem qua ví dụ như những dãy núi trùng điệp bất tận .
Vừa bước , thứ đầu tiên họ thấy vẫn là một quảng trường. Có điều những ngôi nhà quảng trường ở đây giống với cung điện lúc nãy.
Ở đây một tòa nhà cao tầng sừng sững ở ngay giữa, hai bên là vô kiến trúc khác bao quanh, trông cứ như hoàng cung của một thế giới khác .
Mọi ngẩng đầu tòa nhà cao lớn mắt, trong mắt tràn đầy sự ngạc nhiên.
"Đây là căn tin, đồng thời cũng là nơi các sư sư tỷ của tu luyện." Giang Mãn Y về phía .
Mọi vội vàng theo.
Vừa bước trong nhà, họ ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt của đồ ăn.
"Thơm quá!" Hàng Nhược kìm thốt lên, đồng thời bụng cô cũng kêu réo.
Giang Mãn Y dẫn họ , bên trong là một nơi giống như căn tin hiện đại, bày đầy bàn ghế.
Phía nhất là bốn quầy căn tin, phía quầy là bốn đầu bếp, họ đội mũ trắng và cầm thìa trong tay.
Anan
"Sau mỗi ngày đến đây ăn cơm đúng giờ, đồng thời mỗi ngày mười sẽ luân phiên đến đây phụ giúp." Giang Mãn Y .
"Còn việc sắp xếp thế nào thì tự xem xét."
Lần khi Giang Mãn Y xong, ai hỏi cô tại hoặc là tại họ đến đây học mà còn phụ giúp nữa.
Bởi vì họ thể thấy những đang phía quầy căn tin chính là các sư sư tỷ của họ.
Họ mới xe do các sư sư tỷ lái về đây. Không thể nào nhận .
Nếu việc nấu ăn là do các sư sư tỷ thì việc họ phụ giúp cũng là điều đương nhiên.
Dù vẻ ở đây chỉ họ, khác, chẳng lẽ để hiệu trưởng tự động tay phụ giúp .
Hơn nữa thể tu chân thì thứ khác đều còn quan trọng nữa.
"Họ là trù tu, cũng thể gọi là thực tu." Giang Mãn Y tùy tiện tìm một cái ghế xuống: "Chờ khi Trúc Cơ, sẽ chính thức dạy họ cách bước chân con đường thực tu ."
"Còn các em, khi Trúc Cơ cũng thể tự lựa chọn."
"Được , các em ăn cơm . Ăn xong thì cố gắng tu luyện, gì hiểu thì hỏi các sư sư tỷ. Nếu họ cũng hiểu thì đợi Khương Thật trở về hỏi hoặc là hỏi ."
" hy vọng các em thể hiểu rõ các em đến đây học tu chân do ai ép buộc cả cho nên gì hiểu thì cứ hỏi, cần giả vờ hiểu ."
Mọi gật đầu.
Về chuyện thì họ đương nhiên hiểu rõ, huống hồ chuyện tu chân , họ còn mong hỏi khác mỗi ngày chứ.
Nếu , lỡ tẩu hỏa nhập ma thì .
"Hiệu trưởng, chúng em Trúc Cơ thể tu luyện cái gì ạ?" Hàng Nhược mở miệng hỏi.
Giang Mãn Y chống tay lên cằm: "Kiếm tu, Đan tu, Dược tu, Phù tu, Trận tu, Yêu tu, Quỷ tu, Khí tu, Thể tu, Pháp sư, Phù thủy Hắc ám..."
"Tóm là nhiều, các em cứ cố gắng dẫn khí nhập thể ."
Lời của cô khiến đều dâng trào cảm xúc, chỉ trừ mấy nước ngoài dù phiên dịch nhưng vẫn hiểu, đang một bên cố gắng hỏi những thứ là gì.
"Được , các em ăn cơm ." Giang Mãn Y dậy rời khỏi đó, nhường gian cho họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-cua-toi-bien-thanh-tro-choi/chuong-267.html.]
Sau khi cô , mới cảm thấy bụng kêu réo.
Hàng Nhược đến quầy, cô gái trẻ mặt : "Sư tỷ."
Quản Ngọc cô : "Sư , em xem em ăn gì."
"Dạ , bảng giá ở ạ?" Hàng Nhược xung quanh nhưng thấy bảng giá.
Quản Ngọc: "Miễn phí, em ăn gì thì cứ gọi thôi nhưng lãng phí."
Hàng Nhược vội vàng gật đầu, những món ăn ở quầy . Cô chỉ cảm thấy món nào cũng thơm lừng, khiến thèm ăn.
Đợi đến khi đều ăn no, họ xoa bụng mới chợt nhận : "Chúng thật sự sắp tu tiên !"
"Cảm giác thật huyền ảo, sách bao nhiêu năm nay, tiếp xúc đều là chủ nghĩa Mác, tin rằng thế giới khoa học thể giải thích tất cả, quỷ thần tồn tại, kết quả tu tiên."
" cũng , cảm giác như đang mơ ."
"Sư tỷ, chúng cần học ?" Hàng Nhược hỏi Quản Ngọc đang ăn cơm.
Vì hôm nay đến lượt Quản Ngọc và nhóm của cô nấu ăn nên mấy họ là ăn cùng.
Quản Ngọc lắc đầu: "Không cần , tự học là ."
Hàng Nhược: !
là thả rông mà!
"Sư tỷ, bây giờ chị đang ở cảnh giới nào ?"
Quản Ngọc chút ngượng ngùng: "Chị mới nhập môn mấy ngày thôi, còn dẫn khí nhập thể nữa. Nếu em vấn đề gì thì thể hỏi Đại sư hoặc hỏi chị Lan cũng ."
"Khoan , chị quên mất chị Lan ngoài ."
"Chị Lan?"
"Chị Lan là bạn của sư phụ, hình như tu vi cũng cao. Có điều dạo hai họ ngoài lịch luyện ."
Quản Ngọc hồi tưởng một lát: "Hình như là cùng với một tinh linh thì ."
Raphael nhạy bén nắm bắt hai chữ "tinh linh", tò mò gần: "Tinh linh?"
" ." Quản Ngọc ăn một miếng cơm: "Tinh linh cũng là hàng xóm của chúng , sống ngay ở cổng lớn của sư phụ."
"Có điều bây giờ tu vi của chúng còn thấp nên thấy nhưng nếu tinh linh chịu hiện hình thì chúng vẫn thể thấy."
Raphael lập tức hỏi: "Tinh linh trông như thế nào?"
Cậu chuyện còn xen lẫn tiếng Anh, may mắn là Quản Ngọc thể hiểu: "Tóc vàng, lưng đôi cánh nhỏ, chúng còn lớn bằng một bàn tay, đáng yêu."
"Hình như cũng tinh linh tóc màu khác nữa, còn cả huyết tinh linh và phù thủy hắc ám."
Raphael: !
Thật sự tinh linh trong truyền thuyết!
Đất nước Trung Hoa quả là một quốc gia huyền thoại, hóa phép thuật mà hằng tìm kiếm ở đây.
Vận may của thật , nếu đến Trung Hoa thì e rằng cả đời cũng tìm thấy .