"Em..." Tư Vũ kìm rơi lệ.
"Em mặt mũi nào để về gặp . Năm xưa em theo bố rời khỏi đây nhưng ngờ bố em vì tiền gả em cho một... Một..."
Giang Mãn Y bên cạnh lắng , thì Tư Vũ hề thất hứa, chỉ là chuyện xảy năm đó khiến bà thật sự còn mặt mũi nào để về gặp Trương Vĩnh Xuân.
Năm đó họ mới chớm yêu, Tư Vũ theo bố về phương Bắc. Bố bà nóng tính, Tư Vũ khi còn là một thiếu nữ non nớt, đành lời bố.
Tư Vũ vẫn thầm nghĩ Trương Vĩnh Xuân vẫn luôn đợi bà nên bà cũng nghĩ, đợi đến khi tới đó, bà trưởng thành , bà sẽ cầu xin bố gả bà cho Trương Vĩnh Xuân.
Tuy nhiên, bà ngờ bố bà mất nhân tính đến , vì chút tiền mà gả Tư Vũ, lúc mới mười sáu tuổi, cho một lão già khốn kiếp.
Lão già đó chút thế lực, Tư Vũ trốn thoát nhưng bắt về.
Bà phản kháng nhưng thể thoát .
Bố của Tư Vũ cầm tiền đó bỏ , chỉ còn một Tư Vũ ở nơi đó.
Lão già đó vì tuổi cao còn khả năng chuyện đó nên nghĩ đủ cách để hành hạ Tư Vũ.
Tư Vũ tuy là vợ nhưng các con riêng của lão , đứa nào đứa nấy đều lớn tuổi hơn bà và cũng chẳng coi bà gì.
Ở đó, cuộc sống của bà còn bằng một con chó.
Tư Vũ vô tự t.ử nhưng nhớ đến Vĩnh Xuân vẫn luôn chờ đợi bà.
Bà cứ thế cố gắng sống thêm mười năm, cho đến khi lão già c.h.ế.t , các con riêng vì tranh giành tài sản mà đuổi bà khỏi nhà.
Tư Vũ cũng thực sự giành tự do.
Lúc đó bà chỉ nghĩ đến việc về, tìm Vĩnh Xuân nhưng đường bà vô tình thấy khuôn mặt trong một tấm gương vỡ.
Khuôn mặt bà vô hồn, gầy gò, rõ ràng còn rạng rỡ đến thế, giờ đây như già mấy chục tuổi.
Tư Vũ lúc mới nhận thì thời gian trôi qua lâu đến , Vĩnh Xuân lẽ nào lấy khác , sớm quên bà .
Những năm tháng hao mòn khiến Tư Vũ mất tự tin, bà dám Vĩnh Xuân một nữa.
Bà sợ sẽ thấy Trương Vĩnh Xuân ở bên phụ nữ khác, gia đình và con cái.
Sợ Trương Vĩnh Xuân sớm quên bà, cũng sợ bộ dạng của bà xuất hiện mặt ông, càng sợ phiền cuộc sống hiện tại của Trương Vĩnh Xuân.
Khiến cả hai đều lúng túng.
Thế là Tư Vũ tìm một nơi, sống một , kiếm tiền mở một cửa hàng.
Tuy kiếm nhiều tiền nhưng cũng đủ cho bà sống qua ngày.
Bao nhiêu năm qua, bà từng tin tức gì về Trương Vĩnh Xuân, mãi cho đến vài năm , bà mới thấy tên Trương Vĩnh Xuân báo.
Doanh nhân nổi tiếng thành phố Giang Triều, Trương Vĩnh Xuân.
Trương Vĩnh Xuân báo tuy già nhưng khí chất phi phàm, Tư Vũ cũng từ trong tin tức Trương Vĩnh Xuân bây giờ thể là danh lợi song .
Bà nước mắt cứ thế chảy dài nhưng vẫn dám đến tìm Trương Vĩnh Xuân.
Ông giàu như , tự nhiên cũng cưới vợ sinh con nhỉ.
Biết sớm quên bà .
Tư Vũ ôm suy nghĩ đó, mãi dám nhúc nhích thêm một bước, chỉ sợ ông thật sự quên bà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-cua-toi-bien-thanh-tro-choi/chuong-209.html.]
Mãi cho đến hôm , bà thấy Trương Vĩnh Xuân trong buổi livestream ăn một miếng cơm bật , hiểu , Tư Vũ nảy sinh ý gặp ông một .
Bà nghĩ chỉ cần đến một cái, dù chỉ một cái thôi.
Nhìn xong bà sẽ , dù Trương Vĩnh Xuân chắc cũng quên bà .
Thế là Tư Vũ hôm nay vội vã đến đây, bà chải mái tóc bạc của thật gọn gàng mặc bộ quần áo nhất.
Đến cửa nhà hàng , ngờ Trương Vĩnh Xuân nhận bà ngay lập tức.
Tư Vũ cũng , bà chỉ thể chạy, bà Trương Vĩnh Xuân thấy bộ dạng hiện tại của .
"Em già ." Tư Vũ lẳng lặng lùi một bước, mặt nở một nụ .
"Anh thì vẫn như xưa, chỉ là thêm chút nếp nhăn thôi."
Trương Vĩnh Xuân lắc đầu: "Anh cũng già , chúng đều già ."
Tư Vũ thở dài: "Nếu như năm đó em thì quá."
Bà đến đây, mặt nở một nụ nhạt: "Người cũ gặp , cũng xem như thành tâm nguyện của em ."
"Anh cũng nên việc của , nhớ em hỏi thăm vợ một tiếng."
Trương Vĩnh Xuân câu đầu tiên thì nụ mặt biến mất nhưng khi đến câu cuối cùng thì vội vã : "Anh vợ."
Anan
"Anh từng lấy vợ."
Tư Vũ đột ngột ngẩng đầu Trương Vĩnh Xuân tiếp tục : “Anh vẫn luôn đợi em, Tư Vũ."
Nghe ông câu , nước mắt mặt Tư Vũ ngừng tuôn rơi.
"Thì chỉ em..."
"Chỉ em thất hứa."
Cô gái trong ký ức với trai: "Em sẽ về."
Chàng trai trả lời: "Anh đợi em, sẽ luôn ở đây đợi em!"
Cô gái sẽ về thật nhanh.
Không ngờ một cuộc đợi chờ kéo dài đến khi tóc bạc trắng, một cuộc đợi chờ kéo dài đến khi nửa đời chôn vùi trong đất.
"Đừng nữa." Trương Vĩnh Xuân lau nước mắt cho Tư Vũ: "Là cam tâm tình nguyện đợi em."
"Dù đợi thêm một kiếp nữa thì cũng nguyện ý."
Tư Vũ đến mức suýt nghẹt thở, Trương Vĩnh Xuân chỉ đành ôm bà lòng nhẹ giọng an ủi.
Giang Mãn Y bên cạnh , cảm thấy trong lòng cũng vô cùng xúc động, cô nhịn lên tiếng: " một món ăn."
"Có thể giúp hai hồi phục một ngày thanh xuân, hai thử ?"
Trương Vĩnh Xuân ngẩn : "Thật sự món ăn nào thể giúp hồi phục thanh xuân ?"
Ông cúi đầu Tư Vũ, Tư Vũ Giang Mãn Y, giọng vô cùng dịu dàng: " cô, món ăn cô thần kỳ, nếu thật sự thể hồi phục một ngày thanh xuân thì c.h.ế.t cũng hối tiếc."
Đương nhiên, phần lớn là bà trở về quãng thời gian xưa, khi bà còn trẻ tuổi.