Trương Vĩnh Xuân thưởng thức hương vị của món khoai tây thái sợi xào chua ngọt trong miệng. Món ăn rõ ràng chua nhưng trong cảm nhận của ông chua ngọt.
Ngọt là vì ông một nữa trải nghiệm cảm giác đối diện với mối tình đầu năm xưa, chua là vì từ chia ly đó, ông bao giờ gặp Tư Vũ nữa.
Tư Vũ là rung động đầu đời của ông, cũng là tình yêu duy nhất trong cuộc đời . Ông cả đời kết hôn, chỉ để chờ Tư Vũ trở về.
Khi đó, ông cùng gia đình chạy nạn, đường ông gặp Tư Vũ.
Gia cảnh của Trương Vĩnh Xuân khi còn nhỏ mấy khá giả, còn Tư Vũ lúc đó chỉ là một cô gái quê lên thành phố nương nhờ họ hàng. Mẹ bà khi mất dùng hết tiền tiết kiệm để mua cho bà một tấm vé tàu, chỉ để bà tìm bố ở thành phố lớn.
Hai quen như thế, đó cũng thật trùng hợp, cả hai đến cùng một nơi.
Trái tim thiếu niên rung động, nụ rạng rỡ nhưng e thẹn của thiếu nữ, cứ thế trở thành một dấu ấn mãi mãi thể xóa nhòa.
Trương Vĩnh Xuân run rẩy mở mắt, gắp thêm một miếng khoai tây sợi xào chua ngọt.
Chưa bao giờ khoảnh khắc nào ông cảm thấy như bây giờ, cứ như thể về quá khứ, như thể Tư Vũ một nữa mặt .
Ông ghi nhớ khuôn mặt Tư Vũ, cũng ghi nhớ cái cảm giác của mối tình đầu .
Lúc , những khác cũng chìm đắm hồi ức về mối tình đầu.
Ngay cả những từng yêu, cũng cảm thấy như một sự rung động kỳ lạ.
[Sao vẫn còn ăn khoai tây sợi thế?]
[Ngon ? Thấy họ ăn chậm quá.]
[Không ăn nhanh là món tiếp theo nguội mất đó!]
[Thấy họ cứ là lạ, .]
Anan
[Người tại hiện trường mau đây !]
Hoắc Tiểu Sương mỉm thưởng thức xong hương vị mối tình đầu, đó bắt đầu ăn món thịt kho tàu cải muối. Cắn một miếng, trong đầu bà hiện cảnh tượng đầu tiên hẹn hò với chồng.
Những khác vẫn đang tiếp tục thưởng thức khoai tây sợi xào chua ngọt, thì cũng bắt đầu ăn thịt kho tàu cải muối.
Chỉ là luôn đột nhiên dừng , chỉ ăn duy nhất một món.
Giang Mãn Y lẳng lặng chờ đợi, cô sân khấu các vị giám khảo cứ ăn hết miếng đến miếng khác như thể hề no bụng, trong lòng cảm thấy vòng chắc chắn sẽ thắng.
Lúc Đỗ Diệc Vân nhíu mày những bên , món khoai tây sợi nữa .
Sao ai cũng thích ăn mỗi món .
Các giám khảo khi nếm một món ăn thì thường chỉ ăn nhiều nhất là hai miếng nhưng món mà Trương lão ăn đến bốn năm miếng .
Anh nhịn đầu sang thí sinh 156, thấy cô vẫn còn một ít thức ăn thừa ở đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Cùng lắm thì khi chấm điểm xong sẽ tự nếm thử .
“Trương lão, nên ăn món tiếp theo ạ.” Nhân viên phục vụ nhịn nhắc nhở.
Chủ yếu là ngài cứ ăn như , món nguội mất thì khó mà chấm điểm !
Trương Vĩnh Xuân lúc mới như sực tỉnh, ông món khoai tây sợi xào chua ngọt khẽ thở dài, đó mới cầm đũa gắp một miếng thịt kho tàu đưa miệng.
“Vĩnh Xuân, em .” Tư Vũ búi hai b.í.m tóc, cúi đầu chân gốc liễu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-cua-toi-bien-thanh-tro-choi/chuong-197.html.]
Trương Vĩnh Xuân của tuổi trẻ ban đầu còn đang vui vẻ vì buổi hẹn hò , bỗng nhiên nhận tin Tư Vũ sắp rời .
Ông nhịn hỏi: “Đi ?”
Tư Vũ nặn một nụ : “Theo bố về phía Bắc.”
“Khi nào ?”
“Ngày mai.”
Hai im lặng suốt quãng đường, trong ký ức, cuối cùng Tư Vũ chỉ đầu nở một nụ : “Em sẽ , …”
“Anh đợi em!” Trương Vĩnh Xuân đợi bà hết câu vội vã chen : “Anh đợi em, sẽ luôn ở đây đợi em!”
Tư Vũ bật một tiếng: “Vậy em sẽ về nhanh nhất thể, cũng đừng đợi em mãi nhé.”
Bà lấy một chiếc khăn tay đưa cho Trương Vĩnh Xuân, đó thẹn thùng bỏ .
Trương Vĩnh Xuân nắm chặt chiếc khăn tay thêu chữ “Vũ”, mong chờ lưu luyến cánh cửa nhà Tư Vũ đóng .
Và đó cũng là cuối cùng họ gặp .
Một dòng nước mắt chảy dài má Trương lão, nhân viên phục vụ bên cạnh thấy: “Ôi trời! Lại bắt đầu !”
Cô vội vàng đưa khăn giấy, đồng thời cảnh giác quan sát xung quanh đề phòng những khác cũng òa .
Trương Vĩnh Xuân nhắm mắt nhận lấy khăn giấy, một lúc lâu , ông mở mắt , cầm thìa nếm thử món súp cuối cùng .
Món súp khiến ông hồi tưởng những chuyện xưa, chỉ là dư âm của những ký ức đó khiến ông còn tâm trí để thưởng thức hương vị thơm ngon của món súp.
Cùng lúc đó, thần bếp bên cạnh cũng giật tỉnh khỏi hồi ức, ba món ăn mặt với vẻ mặt phức tạp.
Điểm tuyệt đối.
Chỉ thể là điểm tuyệt đối.
Mỗi món ăn của thí sinh 156 đều khiến kìm lòng mà nhớ chuyện cũ, những , hương vị cũng khiến nhớ mãi quên.
Thần bếp khỏi suy nghĩ, liệu thực sự thể chấm điểm cho những món ăn ?
Liệu bản thể những món ăn chứa đựng cảm xúc như ?
“Xin mời các vị giám khảo và khán giả nhanh chóng thưởng thức xong món ăn và chấm điểm.” Người dẫn chương trình nhịn thúc giục.
[Ăn chậm quá, ở hiện trường còn .]
[Rốt cuộc xảy chuyện gì, mà thật sự ăn đến phát .]
[C.h.ế.t tiệt! Nhà ở gần đây, mai cũng đến.]
[Được giới thiệu đến, xem ở đây lâu , món khoai tây sợi ngon đến thế ? Sao họ cứ ăn mãi ngừng.]
[Bây giờ tin , thật sự món ăn thể .]
[Không là thuê đóng giả đó chứ?]
[Đóng giả cái gì chứ, bạn xem ghế giám khảo là những nổi tiếng nào, Thần Bếp và đầu bếp đặc cấp một, phó hội trưởng Hiệp hội ẩm thực, còn Trương lão.]
[Trương lão là ai?]