Cuộc Sống Của Tôi Biến Thành Trò Chơi - Chương 172

Cập nhật lúc: 2025-12-14 15:36:33
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Vâng.” Cố Sách liếc giúp việc, đợi giúp việc đỡ Hoa Ngưng mới dẫn Giang Mãn Y và mấy rời .

 

Nơi tìm thực cũng chỉ là một phòng khách: “Đại sư dùng bữa ?”

 

Giang Mãn Y lắc đầu: “Tạm thời cần.”

 

Bồng Ngọc: “Còn thì ?”

 

Bồng Ngọc cũng lắc đầu theo: “ cũng cần, cô bây giờ là bắt tên áo đen , nếu cần thì sẽ lực giúp đỡ.”

 

Giang Mãn Y khẽ một tiếng: “Vậy thì .”

 

Cô cầm ống quẻ khẽ lắc, tìm nơi ẩn náu của tên áo đen, cũng như tên áo đen rốt cuộc là ai.

 

Rất nhanh, mắt cô hiện lên một khung cảnh.

 

Một đứa trẻ mặc đạo bào trong tuyết, nó đút tay trong tuyết lớn núi, nhịn lên tiếng : “Tuyết lớn như , năm nay bao nhiêu chịu sinh ly t.ử biệt.”

 

“Kim Hồi.” Một lão đạo cầm phất trần từ phía bé: “Đừng nữa, cẩn thận cảm lạnh.”

 

Kim Hồi : “Sư phụ.”

 

“Sư phụ, tuyết rốt cuộc là ? Con từng năm nay tuyết lớn, đến sang năm sẽ là điềm lành, là lương thực sẽ bội thu hơn.”

 

con cũng mùa đông bao nhiêu thể qua khỏi.”

 

“Vậy tuyết rốt cuộc là ?”

 

Sư phụ của bé vuốt râu, trong đạo quán cũ nát những bông tuyết bay lả tả: “Tốt thực đối với mỗi đều khác .”

 

“Người ưu phiền thì thấy tuyết bay lả tả là một cảnh , ruộng dư lương thực thì thấy tuyết thể mùa màng sang năm hơn nhưng ruộng tiền thì tuyết chính là bùa đòi mạng.”

 

“Muôn vàn sự việc đời , thực đối với mỗi đều khác .”

 

Kim Hồi trầm tư, bé giậm chân mái hiên, phủi sạch tuyết : “Vậy sư phụ mong tuyết sẽ thế nào ạ?”

 

Lão đạo tuyết bên ngoài: “Sư phụ con cũng thần tiên, nó thế nào thì thế đó, lời tính .”

 

Kể từ về tuyết đó, Kim Hồi ngày ngày tuyết bên ngoài.

 

Cậu bé hy vọng tuyết đừng rơi nữa vì như sẽ thêm nhiều c.h.ế.t, mong tuyết cứ rơi mãi để sang năm còn nhiều c.h.ế.t.

 

Thế nhưng cuối cùng, bé vẫn mong tuyết mau chóng ngừng , lâu lắm đạo quán của họ ai ghé thăm.

 

Quán Thanh Bình, đó là tên đạo quán của họ.

 

Và thực tế trong đạo quán chỉ bé và sư phụ.

 

Cậu bé sư phụ nhặt về, đó theo sư phụ vân du khắp nơi, cho đến khi dừng chân tại đạo quán .

 

Trên đường , thấy nhiều nhưng hầu hết đều là những sống mấy , đủ manh áo che , ăn xin dọc đường.

 

Dường như đời một ai thực sự hạnh phúc.

 

Tuyết cứ rơi ngớt, Kim Hồi đành ở trong quán sư phụ giảng đạo.

 

Cũng may sư phụ từ sớm tự khai hoang một mảnh đất hoang trong đạo quán để trồng rau, nhờ đó mà hai đói.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-cua-toi-bien-thanh-tro-choi/chuong-172.html.]

Đáng tiếc năm tai họa thường nhiều bất trắc.

 

Thế sự bên ngoài đổi nhưng Kim Hồi hề , bé vẫn ở trong đạo quán sách, học bài, luyện chữ.

 

Cho đến một ngày, một đám thổ phỉ xông : “Giao hết tiền và lương thực của đạo quán đây!”

 

Kẻ cầm đầu vung đại đao, những kẻ phía cầm cuốc. Quần áo của chúng tuy rách rưới nhưng mỏng.

 

Kim Hồi sợ hãi trốn lưng sư phụ, sư phụ an ủi bé: “Đừng sợ.”

 

“Trong quán chúng tiền bạc, chỉ còn một ít lương thực dự trữ.” Lão đạo thở dài: “Để dẫn các vị lấy.”

 

Kim Hồi cứ nghĩ thể phá tài tiêu tai nhưng ngờ lòng xa đến thế.

 

Cậu bé trơ mắt sư phụ c.h.ế.t ngay mặt , trơ mắt đám thổ phỉ c.h.ử.i một tiếng " kiếp", “Chút lương thực thì đủ cho ai chứ?”

 

“Mẹ nó, cái đạo quán rách nát đúng là nghèo thật, một nén nhang cũng !”

 

Kim Hồi sợ hãi mềm nhũn đất, rằng đạo quán của họ tiền, thật sự tiền.

 

Sư phụ dùng hết tiền để mua giấy bút , gì còn tiền nữa.

 

thể thốt nên lời mà chỉ thể run rẩy bỏ chạy nhưng tóm .

 

Kim Hồi chỉ thể tận mắt chứng kiến chúng chia sư phụ thành từng mảnh ăn tươi nuốt sống.

 

Những khúc xương gặm sạch, vũng dầu đen kịt, m.á.u tươi, đầu lâu mặt đất, tất cả đều là của sư phụ từng yêu thương và cưng chiều bé nhất.

 

“Mẹ kiếp, già đúng là ngon!” Tên thổ phỉ dùng cành cây xỉa răng, cảm giác tội khi ăn thịt .

 

“Vậy còn thằng nhóc chúng ăn lúc nào?”

 

“Cứ giữ . Đợi hai ngày nữa hẵng ăn, ăn xong mấy món già thì để món non .”

 

Đám thổ phỉ chiếm đóng đạo quán , Kim Hồi trở thành lương thực dự trữ của chúng.

 

Và tuyết vẫn tiếp tục rơi.

 

Vào ngày tuyết rơi dày nhất, đạo quán bốc cháy ngùn ngụt, thịt nướng xèo xèo, mỡ chảy xuống tiếc như cần tiền.

 

Đây là đầu tiên Kim Hồi g.i.ế.c , cũng là đầu tiên bé ăn thịt .

 

Cậu bé đói đến mức như một con ch.ó dại, phân thây những kẻ đó và nướng chín ăn.

 

Sáu tên thổ phỉ cứ thế c.h.ế.t tay một đứa trẻ chín tuổi.

 

Kim Hồi bỏ t.h.u.ố.c thức ăn của chúng, chúng rằng Kim Hồi ngoài đạo thư còn những cuốn sách khác, trong đó cả y thư.

 

Chúng c.h.ế.t , Kim Hồi ở trong đạo quán cho đến khi tuyết ngừng rơi, tuyết ngừng thì chúng cũng chỉ còn đầu lâu.

 

Anan

Kim Hồi chôn sư phụ ở phía đạo quán ném mấy cái đầu hố xí.

 

Sau đó, bé ở trong đạo quán thêm ba năm xuống núi.

 

Giang Mãn Y tận mắt chứng kiến Kim Hồi khi xuống núi gặp chiến loạn, thế là Kim Hồi g.i.ế.c hết đến khác.

 

Cậu bé dường như quên mất bản từng lo lắng cho sự sinh ly t.ử biệt của khác vì tuyết rơi dày.

 

 

Loading...