Đàm Thu lời tức đến nghiến răng nghiến lợi. Cô là tình nhân nhưng đó cũng là tình nhân lên chính thất.
Cô giả vờ yếu đuối tựa Cố Ngọc Đường, Cố Ngọc Đường dùng tay ôm lấy cô , đó phụ nữ tóc ngắn : "Cô cũng bớt vài câu ."
“Giờ cô là chị dâu của cô đó.”
Người phụ nữ tóc ngắn lườm một cái: "Bè lũ chuột rắn!"
Cố Ngọc Đường cô , định thêm nhưng Hoa Ngưng ở bên cạnh xem xong màn kịch mới lên tiếng: "Sao còn mau mời đại sư xuống nghỉ ngơi , ngây đó gì?"
“Đại sư cái gì mà đại sư, đúng là chuyện lớn nhất thiên hạ!” Một đàn ông khác lên tiếng: "Mau đuổi ngoài , thì định chọc tức c.h.ế.t ông cụ ?"
Giang Mãn Y ở bên cạnh ngáp một cái: "Mấy cãi xong ?"
“Thôi thôi, nể mặt một chút đừng cãi nữa, ông cụ ở ?”
“Cô!” Cố Ngọc Đường trừng mắt: "Mặt mũi của cô á?"
Những khác cũng lộ vẻ mặt như thấy quỷ, phụ nữ điên , cô lấy mặt mũi!
Giang Mãn Y đưa tay gãi gãi sống mũi, đó buông tay vẻ cà lơ phất phơ búng tay một cái, trong tay cô đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm gỗ đào.
Thanh kiếm gỗ đào đang chỉ thẳng Cố Ngọc Đường.
Anan
Cố Ngọc Đường mũi kiếm đang chỉ thẳng , sợ đến mức vội lùi mấy bước, dùng tay chống bàn mới vững . Ông dám nhúc nhích, sợ phụ nữ cầm kiếm c.h.é.m c.h.ế.t .
Giang Mãn Y nghiêng đầu, vung một đường kiếm hoa thu kiếm gỗ đào về.
“Xin nhé, suýt chút nữa thì đ.á.n.h trúng ông ."
“Xin hỏi thể xem ông cụ ?”
“Được, , đương nhiên là .” Hoa Ngưng tận mắt thấy trong tay cô đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm gỗ đào thì cơn đau đầu ban đầu sớm biến mất tăm.
Giờ trong đầu bà là suy nghĩ, quả nhiên vị đại sư mà thằng bé Ưng Tinh giới thiệu đáng tin cậy.
Còn Cố Ngọc Đường ở bên cạnh thì há miệng định nhưng thốt nên lời. Đàm Thu vội vàng đỡ lấy ông .
Miệng cô tha: "Để như xem ông cụ, nhỡ hại ông cụ thì ?"
Hoa Ngưng đầu cô , trong mắt mang theo chút cảm xúc nào: "Cái gì mà như ? Đây là đại sư mà con trai mời về."
“Cô ở đây tiếp tục là trì hoãn thời gian cứu ông cụ ?"
“Đến lúc đó ông cụ mệnh hệ gì, các gánh nổi trách nhiệm ?”
Lời bà thốt thì những khác cũng đều im lặng.
Giang Mãn Y ném thanh kiếm gỗ đào cho Khương Thật bên cạnh đó theo Hoa Ngưng đang mỉm ngoài.
“Ông cụ ở bên , đại sư ,cô đừng chấp nhặt với họ.”
Cố Sách và những khác cũng theo, Cố Ngọc Đường và bọn họ dù hài lòng nhưng cũng chỉ thể theo.
Ban đầu họ gọi vị đạo trưởng tối qua đến cũng xảy chuyện nên mới cố ý đến vị trí xa nhất so với phòng ông cụ, chính là sợ con quỷ đến quấy phá đưa họ luôn.
Giờ vị đại sư ở đây, họ theo cũng chỉ đành theo.
Dù nhỡ ông cụ tỉnh , nếu thấy họ ở bên cạnh tận hiếu thì chắc chắn sẽ giảm nhiều ấn tượng về họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-cua-toi-bien-thanh-tro-choi/chuong-168.html.]
Giang Mãn Y lên xe, ước chừng lái trong biệt thự mười mấy phút mới tới nơi.
Cô khỏi cảm thán nhà của giàu thật là lớn.
Nếu là ở nhà cô thì lái mười phút e là núi .
Mặc dù bây giờ cô vốn dĩ đang sống trong núi thật.
“Đại sư, mời!” Sau khi xuống xe, Hoa Ngưng dẫn Giang Mãn Y .
Giang Mãn Y quan sát căn nhà của họ quỷ khí còn sót trong đó.
Ở chỗ , quỷ khí còn thể cảm nhận mấy nhưng đến đây phát hiện quỷ khí yếu ớt.
Quỷ khí yếu ớt vì quỷ lực của con quỷ đó thấp kém mà ngược giống như xóa bỏ dấu vết .
Chỉ tiếc là vẫn còn sót một chút.
“Anh gì ?” Giang Mãn Y hỏi Khương Thật.
Khương Thật cẩn thận kỹ một lượt: "Sư phụ, hình như gì cả."
Giang Mãn Y nhíu mày; "Ở đây còn sót vài luồng quỷ khí, quả thực là quỷ quấy phá."
“ t.ử khí.”
Khương Thật một lượt nữa: "Sư phụ, vẫn gì cả."
“Giờ tu vi của còn quá thấp, đợi khi tu vi cao hơn tự khắc sẽ thấy .”
Cố Sách và Hoa Ngưng bên cạnh cuộc chuyện của hai thầy trò mà họ kìm mà về phía đàn ông tóc vàng hoe .
Cũng tóc vàng hoe điểm nào lọt mắt xanh của đại sư mà thể nhận đồ .
Chẳng lẽ huệ căn?
Giang Mãn Y theo lên lầu một căn phòng thì thấy sàn nhà một vị đạo trưởng đang nhập định. Vị đạo trưởng trông tuổi lớn lắm, chừng hai mươi mấy tuổi.
Hắn nhắm mắt bất động, còn giường thì một ông lão tóc bạc phơ đang .
“Đại sư, đây chính là ông cụ.” Hoa Ngưng lên tiếng, bà xong thì sang vị đạo trưởng đang nhập định.
“Vị đạo trưởng hôm qua đến là tìm hồn nên nhập định nhưng đó gọi mãi tỉnh, chúng đến kiểm tra thở thì mới phát hiện thở của đạo trưởng cũng còn nữa.”
Giang Mãn Y một cái là hồn phách của hai còn trong thể xác.
Còn vị đạo trưởng trông vẻ thực lực Trúc Cơ kỳ, xem gặp đối thủ thực lực vượt xa mức .
“Đại sư, cô xem...”
Giang Mãn Y đưa tay , một ống quẻ liền xuất hiện trong lòng bàn tay cô.
"Đừng vội, đợi xem một quẻ ."
Thuật bói toán thì chẳng tội gì dùng, tiện thể cày nhiệm vụ luôn.
Cố Sách thấy cô cầm cái ống quẻ trống thì sực nhớ Ứng Tinh từng với rẳng bình thường đại sư sẽ bói cho khác, mỗi quẻ một nghìn tệ. Một ngày ba quẻ mà ống quẻ đại sư dùng để bói thường ngày là một cái ống trống rỗng, bên trong thẻ quẻ.