Cô thoáng qua Quý Giản đang thu nhưng ngờ Quý Giản đột nhiên mở miệng: “Bị phản phệ c.h.ế.t ạ?”
Giang Mãn Y nhướng mày: “Có lẽ .”
Quý Giản im lặng, một lúc lâu mới mở miệng : “ bao giờ nghĩ hận đến thế, còn chẳng sai điều gì.”
“ với là của nhà họ Sài là vì tin tưởng , giấu giếm.”
“Hồi đó bảo về nhà đầu tư cho đóng phim, cứ tưởng đùa vì ngoài để theo đuổi ước mơ. cũng từng với là dựa dẫm nhà.”
“ cùng gây dựng sự nghiệp, hồi đó chúng ở trong căn nhà thuê nhỏ xíu nhưng vui vẻ.”
“Anh nỗ lực, cũng cùng nỗ lực, chúng cùng diễn viên quần chúng, cùng ăn cơm hộp.”
“ bao giờ nghĩ rằng hóa vẫn luôn ghét bỏ .”
Giang Mãn Y suy nghĩ một lát : “Mỗi đều là một cá thể độc lập, thể đoán khác đang nghĩ gì nhưng nghĩ chỉ cần hổ thẹn với bản là .”
“Huống hồ, đó là của , tại ở đây mà hối hận đau khổ.”
“Anh khi tổn thương, thậm chí g.i.ế.c còn hối hận thì tại tiếc nuối tình bạn mất ở đây.”
“Một khi chọn như thì nên hậu quả gánh chịu là gì.”
Quý Giản im lặng lắng im lặng gật đầu.
Giang Mãn Y bắt chéo chân thấy gì nữa thì liền xem nhiệm vụ phụ của .
[Nhiệm vụ phụ: Giúp Quý Giản loại bỏ con mắt trán và điều tra rõ ràng sự thật (Đã thành, thưởng 10000 điểm kinh nghiệm, 10000 tiền).]
Nhiệm vụ thành , cô ăn xong bữa chuồn thôi.
Cùng lúc đó, Hoắc Tiểu Sương bận rộn cả một ngày, dẫn theo con trai và Hoắc Tiểu Tuyết xách một đống quà đến nhà Hoắc Tiểu Tuyết.
Đêm qua khi bà gọi điện cho Hoắc Tiểu Tuyết, tuy Hoắc Tiểu Tuyết bán tín bán nghi nhưng cũng đồng ý với lời Hoắc Tiểu Sương .
Đó chính là về quê xem mồ mả tổ tiên thật sự trộm .
Thế là sáng sớm nay họ về quê, thấy mấy khối đá ở một bên mộ tổ động chạm, họ còn hiểu chuyện gì xảy ?
Hoắc Tiểu Tuyết thấy xong thì hoảng hốt, nếu thật sự như lời vị đại sư mà chị gái bà quen , bây giờ Noãn Noãn của bà ?
Tổ tiên đá nổi giận mà bản thể còn vứt cống rãnh hôi thối.
Chuyện … E rằng dễ xử lý.
Thế là cả gia đình họ bàn bạc hồi lâu, cuối cùng vắt óc nghĩ cách chuẩn một lễ vật.
Khi đến nhà Hoắc Tiểu Tuyết, Hoắc Tiểu Sương vẫn còn căng thẳng.
Trước đây, bà trong Noãn Noãn là tổ tiên đá mà cứ nghĩ là Noãn Noãn đổi tính cách nhưng bây giờ trong cơ thể là một lão tổ tông, còn là một yêu quái thành tinh thì mà bà thể hoảng .
Hoắc Tiểu Sương và cửa, Hoắc Tiểu Tuyết vội chồng một cái, đó nhỏ giọng hỏi: “Noãn Noãn ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-cua-toi-bien-thanh-tro-choi/chuong-143.html.]
Hôm nay họ phân công hợp tác, Hoắc Tiểu Tuyết về quê xem mộ tổ, còn chồng cô thì ở nhà giữ Noãn Noãn.
Chồng cô, Tiêu Hòa Chí, chỉ tay lên , nhỏ giọng : “Cả ngày ở trong phòng chịu ngoài, hình như còn đang đập phá đồ đạc.”
Hoắc Tiểu Tuyết lên lầu hai: “Vậy bây giờ chúng lên ?”
“Hay là đợi bố đến ?”
Chuyện đương nhiên họ cũng thông báo cho các trưởng bối trong nhà, ban đầu các trưởng bối còn tin nhưng khi thật sự thấy mộ tổ đào lên thì cũng hoảng hốt.
Bao nhiêu năm qua gia tộc họ thuận buồm xuôi gió, bây giờ nghĩ ít nhiều cũng là nhờ tổ tiên đá phù hộ.
Hơn nữa, chuyện thà tin còn hơn tin.
Vả , dù cho vị đại sư là kẻ lừa đảo thì họ cũng chỉ mất công diễn một màn kịch với Noãn Noãn nhưng nếu là thật thì họ tránh một tai họa lớn.
Huống hồ, vị đại sư mà Hoắc Tiểu Sương nhắc đến thể họ chôn viên đá yêu thích nhất của bà nội cố trong mộ, cùng với những chuyện xưa cũ đây.
Họ cũng tin vài phần, hơn nữa những ăn buôn bán ít nhiều đều tin chuyện ma quỷ thần linh.
Vì , bây giờ họ đều đang vội vã chạy đến.
Anan
Hoắc Tiểu Sương gật đầu: “Vẫn là đợi họ đến , nếu tổ tông tức giận nữa.”
Tổ tông mà cô thì đều hiểu, liền gật đầu đồng ý.
Cũng may là họ sống xa, chẳng bao lâu mấy ông bà cụ chống gậy vội vã dìu đến.
Hoắc Tiểu Sương và vội vàng chạy tới đỡ: “Bố , bác cả, bác gái.”
Hoắc Tinh Vũ cũng một bên chào hỏi, thế là cả gia đình coi như tụ họp đông đủ.
Mọi ai nghỉ ngơi, đều xách lễ vật lên lầu hai, mới lên thấy bên trong tiếng đập phá đồ đạc.
Tiêu Hòa Chí bước lên gõ cửa nhưng ngờ tay đặt lên thì cửa bật mở.
Hoắc Tiểu Sương căn phòng bừa bộn ngổn ngang, thấy cô bé đang ở cửa, ánh mắt u ám họ.
Bà còn kịp mở lời.
Hoắc Tinh Vũ một bên "phịch" một tiếng quỳ xuống đất: “Tổ tiên đá!”
Mọi : !
“Tổ tiên đá, chúng con sai !” Hoắc Tinh Vũ : “Là chúng con bất hiếu, bấy lâu nay mới phát hiện mộ bà nội cố kẻ trộm đào phá.”
“Chúng con thật lòng nhận lầm của . Tổ tông, nếu còn giận thì cứ đ.á.n.h cứ mắng chúng con !”
Hoắc Tinh Vũ quỳ đất mặt đầy nước mắt: “Chúng con cũng mới lời một vị đại sư hôm qua, sáng sớm nay chúng con về quê xem mộ bà nội cố.”
“Là chúng con trông nom chu đáo!”
“Chúng con cũng tìm khắp nơi bản thể của ngài nhưng trời đất rộng lớn, chúng con quả thật phúc phận giống như bà nội cố mà tìm thấy ngay .”