Ông bao giờ cảm thấy căng thẳng đến thế. Trước đây khi đàm phán ăn, ông luôn bình tĩnh như , khi sự nghiệp thất bại dù đau khổ nhưng cũng đến mức thể kiểm soát cảm xúc như bây giờ.
Có lẽ vì bố ông mất sớm, cả đời ông kịp báo hiếu thì họ rời xa trần thế.
Sau đó ông gia đình nhưng phản bội.
Lục Vọng Phú cũng trong lòng khao khát tình .
Cho đến bây giờ, ông mới thực sự hiểu , hoặc lẽ từ khi đại sư ông còn một đời , ông bắt đầu mong chờ .
Đây là cùng huyết mạch, là thiết nhất đời.
Lục Vọng Phú đàn ông xa lạ quen thuộc mặt, từng chữ từng chữ : "Anh còn nhớ em , em là Đào Đào."
"Năm đó cả nhà thành phố thăm họ hàng, kết quả may lạc, bố tìm khắp nơi, cuối cùng chỉ tìm thấy một t.h.i t.h.ể trẻ con, đứa bé đó c.h.ế.t đuối, mặt còn nhận hình dạng nên bố tưởng đó là ."
"Lúc đó em mới hai tuổi, vẫn còn chẳng gì cả."
Đàm Gia Bình ông , đàn ông khuôn mặt giống thì kinh ngạc đến mức miệng khép , năng lắp bắp: "Em, em thật ?"
"Sao em , em thật sự là em trai của , Đào Đào. Thì lúc đó là như , em tìm đến đây?"
Ông năng chút lộn xộn, thanh niên đang ăn cơm rang bên cạnh cũng ngây .
"Thảo nào hai trông giống thế." Liên Tố : "Anh nãy còn là Minh Vĩnh, tỉnh Khánh Đan."
"Thật là trùng hợp!"
Lục Vọng Phú vội trả lời câu hỏi đó, ông ngược về tên của bố cùng với những món đồ chơi hồi nhỏ của trai về bố cục ngôi nhà hồi nhỏ, cây mận trồng cổng sân...
Ông , Đàm Gia Bình cũng dần nhớ , ông vội vàng kéo Lục Vọng Phú xuống: "Bố khỏe ? Bao nhiêu năm , nhà thế nào, quê hương của tên là gì?"
Ông đến đây thì chút nghẹn ngào, nãy còn đấng nam nhi nước mắt dễ rơi, giờ ông cũng kìm mà đỏ mắt.
Lúc đó ông còn nhỏ, căn bản nhớ quê ở , chỉ nhớ nơi theo bố nuôi rời gọi là thành phố Minh Vĩnh.
Đến cả quê hương của cũng ở , thể về.
Hiện giờ, ông cuối cùng cũng tìm thấy cội nguồn của .
"Là làng Vọng Thanh, làng Vọng Thanh." Lục Vọng Phú : “Bố ..."
Đàm Gia Bình vẻ mặt đau buồn của ông, phần lớn đoán . Ông cố nén nỗi buồn trong lòng hỏi: "Bố ?"
"Mẹ mất năm em mười tuổi, là ung thư phổi, bố cũng , sức khỏe ông vẫn luôn ." Lục Vọng Phú hồi tưởng cảnh bố qua đời, cả chỉ thấy hô hấp dường như ngừng .
Người là vết thương lòng cả đời thể chữa lành.
Hồi đó, ông thể một năm gạt bỏ nỗi đau để cố gắng việc khởi nghiệp nhưng bây giờ ông luôn rơi nước mắt những giấc mơ nửa đêm.
Liên Tố đến đây cũng khẽ lắc đầu, bà vội vàng rót hai cốc nóng đặt mặt hai em: "Có câu thế , mất thì cũng mất , chúng nên về phía !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-cua-toi-bien-thanh-tro-choi/chuong-125.html.]
"Uống ngụm cho ấm."
Lục Vọng Phú nhận gật đầu, nở một nụ buồn bã: "Đa tạ chị dâu."
Liên Tố tiếng "chị dâu" một tiếng: "Ôi, hai em cứ trò chuyện , mấy món ăn cho hai ."
Ngày thường đều là bà bữa sáng, Đàm Gia Bình bữa trưa và tối, trong tình huống như thế thì bà đành bếp bận rộn thôi.
Đàm Gia Bình : "Em vất vả ."
Liên Tố lắc đầu: "Có gì , vợ chồng già đừng mấy lời đó."
Đợi Liên Tố nhà bếp, Đàm Gia Bình mới mở lời: "Chị dâu của em là Liên Tố, và cô kết hôn hai mươi hai năm , cô là , đối xử với cũng ."
Ông xong thì uống một ngụm , hai tay chống đầu gối Lục Vọng Phú: "Bây giờ em thế nào ?"
Anan
"Nói cũng thấy hổ thẹn, trai mà bao giờ giúp gì cho em, bố mất cũng ở bên, hồi đó em còn nhỏ mà một lo toan đủ thứ."
"Bây giờ em cũng chút tích cóp, nếu em gì cần giúp thì cứ việc mở lời."
Ông hề nghi ngờ đây em trai ruột của . Hai trông giống , thể nơi ông lạc hồi nhỏ cùng với nhiều ký ức.
Hơn nữa ông thực sự nhớ hồi nhỏ một đứa em trai, Đào Đào.
Khi Đào Đào mới sinh , ngày nào cũng tràn đầy năng lượng, bố còn bảo ông đặt một cái tên ở nhà cho em trai.
Đàm Gia Bình lúc đó học, chỉ ngày ngày trẻ con nghịch ngợm đặt cho em trai cái tên Đào Đào.
Sau ông cũng thường xuyên chơi với em trai. Hồi nhỏ ông cẩn thận trông em, em trai lập tức thò một tay nước nóng.
Lúc đó ông sợ c.h.ế.t khiếp, khi vớt em trai khỏi nước nóng thì tay em trai cũng để một vết sẹo.
Đàm Gia Bình bàn tay đang cầm cốc nước sôi của Lục Vọng Phú, mu bàn tay quả thật một vết sẹo, dù rõ ràng nhưng vẫn thể thấy, đó là một mảng lớn vết sẹo bỏng.
Lúc lạc, ông mới bốn tuổi, lâu dần cũng quên mất bố trông thế nào, quên tên của họ, thậm chí quên cả tên của .
ngay lúc Lục Vọng Phú tên của ông và bố , Đàm Gia Bình giống như sét đ.á.n.h ngang tai.
Thì , ông tên là Lục Vọng Nhân.
Lục Vọng Phú lắc đầu: "Em cần giúp đỡ gì cả, em chỉ mong cả nhà sẽ bao giờ lạc nữa."
Trước đây ông từng nghĩ dù cũng một đứa con trai, cũng đến nỗi cô độc một thế gian .
Thế nhưng khi con trai ruột thịt, Lục Vọng Phú đột nhiên nảy sinh một cảm giác cô độc.
Cứ như thể thế gian ngoài việc cố gắng phát triển quê hương thì chẳng còn gì đáng để lưu luyến nữa.
Tình , tình bạn, tình yêu, ba thứ khi đến đây, Lục Vọng Phú lấy một thứ.
Thương trường như chiến trường, chỉ chuyện lợi ích. Những năm qua ông bận rộn sự nghiệp, nào thời gian chân thành kết bạn, sống đến tuổi đó cái đầu tiên là xem giao thiệp với lợi lộc gì .