Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 81

Cập nhật lúc: 2024-11-23 16:14:17
Lượt xem: 3

Trương công công thấy vậy, do dự muốn nói gì đó, Hứa Thuận Phúc sợ đến toát mồ hôi lạnh, vội vàng kéo hắn lại.

Không muốn sống nữa sao! Muốn c.h.ế.t cũng đừng kéo theo hắn!

Trương công công không phải kẻ ngốc, bị Hứa Thuận Phúc kéo lại, lập tức ý thức được điều gì, không dám nói nữa bèn bưng khay nguyên vẹn đi ra khỏi điện Dưỡng Tâm. Đợi cửa đóng lại, hắn mới cười khổ nói:

"Hoàng Thượng đã một tháng không lật thẻ bài rồi."

Hắn là chưởng sự của Kính Sự Phòng, luôn bị các nương nương trong hậu cung thúc giục, mọi lời oán trách đều đổ lên đầu hắn, trong lòng Trương công công thật khổ sở.

Hứa Thuận Phúc trợn trắng mắt:

"Ngươi khổ, ai không khổ? Ngươi vừa rồi thiếu chút nữa hại c.h.ế.t ta!" Đọc truyện tại trang chính chủ FB Frenalis và wpad để được bản đầy đủ.

Trương công công cũng biết Hứa Thuận Phúc đã giúp mình một phen, nhưng liếc nhìn nữ tử đang quỳ ngoài hành lang, dè dặt hỏi: "Vị này chính là..."

Hứa Thuận Phúc cũng đang nhìn Vân Tự cô nương, nghe vậy cũng không biết nói sao, chỉ đành cười trừ: "Cẩn thận là được."

Trương công công hiểu ý, chắp tay với Hứa Thuận Phúc, thở dài rồi rời khỏi điện Dưỡng Tâm.

Hắn vừa đi, Hứa Thuận Phúc lập tức sai người lấy ô, tự mình bước nhanh đến trước mặt Vân Tự, khom lưng, vẻ mặt buồn rầu:

"Tổ tông ơi, cô lại làm sao vậy?"

Nước mưa rơi trên mặt Vân Tự, làm ướt xiêm y, ướt cả mái tóc đen của nàng. Nàng rất ít khi chật vật như vậy, cả người ướt sũng, đối với Hứa Thuận Phúc chỉ nhẹ giọng nói:

"Nô tỳ chọc giận Hoàng Thượng, nên muốn cho Hoàng Thượng nguôi giận."

Hứa Thuận Phúc nghẹn lời, cô đây là muốn cho Hoàng Thượng nguôi giận, hay là đang giận dỗi Hoàng Thượng?

Lời này Hứa Thuận Phúc không dám nói ra, hắn ngồi xổm xuống che mưa cho Vân Tự, nhỏ giọng nói với nàng:

"Vân Tự cô nương, tuy rằng ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô nghe ta một lời khuyên, Hoàng Thượng trong lòng rất thương cô, cô hãy nhún nhường một chút, việc này sẽ qua thôi."

Giọng hắn nhỏ dần: "Dưới gầm trời này, nào có ai dám giận dỗi với Hoàng Thượng chứ."

Huống chi là Vân Tự cô nương, ngay cả Hoàng Hậu nương nương cũng không dám giận dỗi Hoàng Thượng, ai mà không biết Hoàng Hậu nương nương là người hiểu ý Hoàng Thượng nhất.

Vân Tự ngẩng lên, sắc mặt nàng trắng bệch, dáng người mảnh mai phảng phất như một tờ giấy mỏng manh, dường như chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng có thể thổi bay. Nước mưa đọng lại trong đôi mắt hạnh, nàng không nhịn được mà chớp mắt, thanh âm rất nhẹ:

"Nhưng mà công công, nô tỳ không biết mình đã làm sai điều gì."

Nàng cười khổ, đôi mắt hạnh mở to, ánh nhìn trong veo như thể hiện sự thành khẩn.

Hứa Thuận Phúc chợt nghẹn lời.

Hứa Thuận Phúc trở lại dưới mái hiên, nhìn thoáng qua cửa điện, cuối cùng vẫn không dám đẩy cửa bước vào.

Mưa bụi rơi lất phất rất lâu, trong điện vẫn không có động tĩnh gì, nữ tử vẫn quỳ gối ngoài hành lang, nàng bị gió thổi đến run rẩy, thân mình lảo đảo.

Đợi đến tận khuya, màn đêm buông xuống, cửa điện mới được đẩy ra từ bên trong.

Đàm Viên Sơ bước ra khỏi điện.

Nghe thấy tiếng động, Vân Tự quay đầu nhìn về phía hắn.

Đàm Viên Sơ cũng nhìn nàng.

Sắc mặt nàng tái nhợt, dường như sắp tan biến vào màn đêm mưa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-81.html.]

Hắn đã từng thấy qua rất nhiều dáng vẻ của nàng, ngoại trừ lần nàng được vớt lên từ trong hồ, hắn chưa từng thấy nàng chật vật như vậy.

Mặt nàng trắng bệch, môi cũng trắng bệch, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn hắn, chủ động hỏi: "Hoàng Thượng còn giận nô tỳ sao?"

Chiếc ô giấy trong tay Hứa Thuận Phúc bỗng nhiên bị rút ra, Đàm Viên Sơ cầm ô, bước về phía Vân Tự. Hắn ngồi xổm xuống, vuốt ve mái tóc đen ướt nhẹp trên má nàng, rồi bế nàng lên.

Nàng không hề giãy giụa, ngoan ngoãn nép vào lòng hắn.

DTV

Nhưng Đàm Viên Sơ lại không cảm thấy vui vẻ vì sự ngoan ngoãn này, hắn thản nhiên nói: "Ngươi biết rõ người mà trẫm muốn đuổi đi không phải là ngươi."

Đàm Viên Sơ ôm nàng đi vào trong hành lang, ô giấy được người khác tiếp nhận, nước mưa không còn rơi trên người nàng nữa, nhưng hàng mi nàng vẫn run rẩy, có giọt nước mắt theo gò má chảy xuống. Nàng vùi mặt vào lòng hắn, thanh âm nhỏ đến mức khó nghe rõ:

"Nhưng Hoàng Thượng cũng không gọi nô tỳ lại."

Đàm Viên Sơ nhíu mày, nhưng nữ tử vẫn tiếp tục nói.

"Người giận nô tỳ, không phải vì nô tỳ nhìn thẻ bài."

Tiếng mưa rơi ồn ào bỗng chốc im bặt, Đàm Viên Sơ chỉ còn nghe thấy thanh âm của nàng: "Nô tỳ vẫn chưa đủ vừa lòng người sao?"

Đàm Viên Sơ suy nghĩ theo lời nàng nói, hắn hiểu rõ bản thân mình. Nếu chỉ là gương mặt kia, dù có đẹp đến đâu, gần một năm trôi qua, hắn cũng sớm nên chán ghét rồi.

Nhưng không hề.

Đàm Viên Sơ cho nàng câu trả lời: "Đủ."

Nữ tử ngẩng đầu lên, gió thổi qua làm nàng run rẩy, hàm răng va vào nhau lập cập. Ngoại trừ đôi mày thanh tú, khuôn mặt và đôi môi nàng đều trắng bệch như người bệnh, trông thật đáng thương.

Đôi mắt hạnh long lanh nước mắt: "Thật sự là đủ sao?"

Nước mắt chực trào ra, hôm nay nàng dường như đặc biệt đau khổ, mờ mịt hỏi hắn:

"Vậy tại sao người còn muốn thuần phục nô tỳ?"

Nàng còn muốn nghe thêm gì nữa?

Đàm Viên Sơ cứng người.

Xung quanh yên tĩnh khiến Đàm Viên Sơ nghe rõ ràng từng lời nàng nói. Nàng lạnh đến run rẩy trong lòng hắn, Đàm Viên Sơ rốt cuộc cũng chậm rãi nhận ra, cách làm của hắn có ý nghĩa gì đối với nàng.

Nàng cảm thấy hắn đang thuần phục nàng.

Những lời này như khắc sâu vào tim, tất cả cảm xúc xao động vừa rồi đều tan biến không còn một mảnh.

Lâu sau, Đàm Viên Sơ thản nhiên nói: "Nếu đúng như ngươi nghĩ, trẫm nên thưởng cho ngươi."

Giọng hắn lạnh nhạt mang theo chút châm chọc khó hiểu, nhưng cái ôm của hắn vẫn không hề thay đổi.

Nếu thật sự xem nàng như chim thú mà thuần phục, nàng đã hiểu chuyện như vậy, chẳng lẽ hắn không nên thưởng cho nàng sao?

Vân Tự nghẹn lời.

Đàm Viên Sơ lặng lẽ rũ mắt xuống, che giấu cảm xúc thật của mình.

Hắn thật sự không có những suy nghĩ lung tung rối loạn như nàng nói, nhưng đúng như lời nàng, nàng đã làm rất tốt, không khiến hắn khó xử, vậy tại sao hắn lại cảm thấy không thoải mái?

Có chút cảm xúc bị che giấu bỗng dâng lên từ sâu thẳm, trở nên rõ ràng hơn một chút.

Con đường trên hành lang hôm nay dường như dài hơn mọi ngày.

Loading...