Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 79
Cập nhật lúc: 2024-11-23 16:14:13
Lượt xem: 3
Vân Tự thậm chí không thể tránh né, nàng nắm chặt khăn tay trong tay áo, mặc cho tiểu công chúa ném đồ vào người. Thật ra không chỉ mình nàng, Thu Viện và Lộ Nguyên, thậm chí cả các ma ma trong điện cũng đều bị dính trúng.
Vân Tự rũ mắt: "Chiêu nghi nương nương quá lời."
Thu Viện thấy vậy, nhíu mày, nàng ấy tiến lên chắn trước Vân Tự, cung kính nói: "Chiêu nghi nương nương, nô tỳ còn phải về phục mệnh Hoàng Thượng, xin phép cáo lui."
Dung chiêu nghi không giữ họ lại, khẽ gật đầu,m để họ rời đi.
Vân Tự xoay người rời đi, phía sau lưng dường như vẫn còn bị ném thêm quả anh đào nữa. Nàng nhắm mắt làm ngơ phảng phất như không hề hay biết, lặng lẽ rời khỏi cung Trường Xuân.
Bên trong điện, Đồng Vân có chút do dự: "Nương nương, làm vậy có ổn không ạ?"
Dung chiêu nghi vẫn chưa ngẩng đầu lên, vừa lau tay cho công chúa, vừa đáp lại câu hỏi của Đồng Vân với vẻ hơi chán ghét: "Dù sao cũng không phải tiểu công chúa cố ý nhằm vào Vân Tự, ma ma trong điện chẳng phải cũng bị ném trúng đó sao."
Đồng Vân mím môi: "Nàng ta dù sao cũng là người hầu hạ trước mặt Hoàng Thượng, nếu nàng ta đến mách với Hoàng Thượng..."
Lời còn chưa dứt, đã bị Dung chiêu nghi ngắt lời, thản nhiên nói: "Tiểu công chúa mới vài tuổi, biết cái gì?"
Hơn nữa, Vân Tự phải ngu ngốc đến mức nào mới đi mách Hoàng Thượng chuyện của tiểu công chúa chứ.
Đồng Vân hiểu ý nàng ta, bèn im lặng. Tiểu công chúa còn nhỏ, bướng bỉnh chưa hiểu chuyện, Vân Tự chịu chút ủy khuất cũng đành phải chịu, chẳng lẽ lại đi so đo với một đứa trẻ?
Trong chuyện này, nương nương hoàn toàn vô can.
Một lát sau, Dung chiêu nghi sai ma ma dẫn tiểu công chúa đi, nàng ta nhìn về phía nửa rổ anh đào còn lại, khẽ nheo mắt.
Nàng ta không thể không thừa nhận Đồng Vân nói cũng có lý.
"Nàng ta quả thực không thích hợp hầu hạ ở ngự tiền."
Đồng Vân khó hiểu ngẩng đầu lên.
Dung chiêu nghi cũng thấy phiền lòng, nàng ta thà rằng Vân Tự có chút tâm cơ để họ cùng tồn tại trong hậu cung, làm việc gì cũng thuận tiện. Nhưng Vân Tự lại hầu hạ ở điện Dưỡng Tâm, đó là người của Hoàng Thượng.
Nếu nàng ta gây khó dễ cho Vân Tự, chẳng khác nào đang đánh vào mặt Hoàng Thượng.
Như vậy, cho dù Hoàng Thượng vốn chỉ có một phần không vui, cũng dễ dàng biến thành ba phần.
Hôm nay nàng ta vốn không có ý định làm khó Vân Tự, chuyện tiểu công chúa chỉ là ngoài ý muốn. Hôm đó ở Ngự Thư Phòng, nàng ta vô tình nhìn thấy một màn kia mới thấy hơi khó chịu trong lòng, nếu không nàng ta cũng sẽ không làm ra chuyện như hôm sinh nhật tiểu công chúa.
Chút xô xát nhỏ nhặt này, không những không hại được Vân Tự, mà có khi còn khiến nàng ta được Hoàng Thượng thương tiếc, thật sự là được không bù mất.
Bài học của Dương bảo lâm vẫn còn đó, Dung chiêu nghi không muốn giẫm lên vết xe đổ.
Hậu cung có nhiều nữ nhân, Hoàng Thượng có thể chịu đựng chút tâm tư nhỏ nhặt của nàng ta, nhưng không thể để Hoàng Thượng thấy nàng ta ngu ngốc, nếu không sẽ dần dần mài mòn tình cảm của Hoàng Thượng dành cho nàng ta.
Dung chiêu nghi day day trán, có chút mệt mỏi, bỗng nhiên nói: "Dạo này Dương bảo lâm hình như rất yên phận?"
Đồng Vân: "Nàng ta bị Hoàng Thượng cấm túc, muốn không yên phận cũng không được ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-79.html.]
Dung chiêu nghi khẽ nhếch môi: "Bên cạnh nàng ta chẳng phải có một người rất có năng lực sao?"
Đồng Vân ngẩn người một lúc mới hiểu ra nương nương không phải nói đến Nhã Linh, mà là Hà mỹ nhân, người đã từng giúp Dương bảo lâm bày mưu tính kế.
Đồng Vân khó hiểu nhìn nương nương, liền nghe nàng ta thong thả nói: "Truyền tin cho Dương bảo lâm, nói cái c.h.ế.t của Lư tài nhân hôm đó không phải ngoài ý muốn."
Đồng Vân kinh ngạc: "Mọi người đều nhìn thấy là Nhã Linh đẩy Lư tài nhân, Hoàng Thượng cũng ở ngay đó, chuyện này chắc chắn không thể giả được."
Dung chiêu nghi biết Đồng Vân nói không sai, nhưng nàng ta luôn cảm thấy có gì đó quá trùng hợp.
Nàng ta vừa mới sắp xếp cho Lư tài nhân biết chuyện của Thường Đức Nghĩa, hơn nữa mấy ngày đó Lư tài nhân rõ ràng có động tĩnh, vậy mà lại đột nhiên mất mạng.
Chuyện này nói sâu cũng được, nói nông cũng được, chủ tử và nô tài cùng ngã xuống nước, kết quả người c.h.ế.t lại là chủ tử.
Vân Tự bình an vô sự, thậm chí còn tránh thoát một kiếp nạn, cuối cùng lại được đến điện Dưỡng Tâm hầu hạ.
Sao có thể trùng hợp như vậy?
Đồng Vân do dự: "Nhưng mà... Dương bảo lâm có tin không? Cho dù nàng ta có tin thì sao? Hiện giờ nàng ta đang thất sủng và bị cấm túc, có thể làm gì được chứ?"
Dung chiêu nghi cười lạnh: "Hà mỹ nhân theo nàng ta lâu như vậy, chẳng lẽ nàng ta không nắm giữ chút nhược điểm nào của Hà mỹ nhân sao? Ta trông chờ không phải là nàng ta."
Đồng Vân vẫn khó hiểu: "Nếu nương nương đoán sai thì sao?"
Dung chiêu nghi nhướng mày: "Chẳng phải vừa hay sao? Vân Tự cô nương hàm oan, Hoàng Thượng dù sao cũng phải bồi thường cho nàng ta."
Chó cắn chó, hai người kia ai xui xẻo, nàng ta đều vui vẻ.
Tốt nhất là có thể nhân cơ hội này giải quyết Vân Tự, nếu không được, cũng phải để nàng ta sớm vào hậu cung. Nàng ta cứ ở ngự tiền hầu hạ, sớm chiều bên cạnh Hoàng Thượng, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì.
Chờ Vân Tự rời khỏi cung Trường Xuân, Thu Viện không nhịn được nhìn nàng: "Cô nương... không sao chứ?"
DTV
Lộ Nguyên cũng liên tục đưa mắt nhìn Vân Tự. Quả anh đào nện vào trán nàng b.ắ.n cả nước ra, lưu lại dấu vết trên trán. Không chỉ vậy, chiếc váy màu xanh nhạt của nàng cũng dính vài vết, tuy không nhiều nhưng rất rõ ràng, trông thật khó coi.
Vân Tự lấy khăn tay lau khô mặt, nàng cúi đầu nhìn vết đỏ trên khăn, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lắc đầu: "Ta không sao."
Thu Viện nhìn vẻ bình tĩnh của nàng, định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.
Nàng ấy chợt nhớ đến hôm đó, khi nàng ấy nói cho Vân Tự biết trong phòng Thường Đức Nghĩa có một bức tranh vẽ nàng, Vân Tự cũng như vậy, sắc mặt lạnh xuống, rõ ràng là bị ghê tởm đến cực điểm nhưng rất nhanh lại bình tĩnh trở lại, thậm chí còn thản nhiên nói, như vậy cũng tốt, đỡ phải nàng động thủ.
Trong cung này, người bình tĩnh rất nhiều, cung nhân nếu cứ kêu la ầm ĩ, e là chẳng sống được bao lâu.
Điều khiến Thu Viện kinh hãi chính là khả năng hành động của Vân Tự. Nàng rất rõ ràng mình muốn làm gì, và luôn quyết tâm thực hiện đến cùng. Nàng ấy nói với Vân Tự chuyện của Thường Đức Nghĩa chưa đến ba ngày, Thường Đức Nghĩa liền c.h.ế.t bất đắc kỳ tử trong sương phòng.
Vân Tự rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Về thôi."
Thu Viện ngẩn người, nàng ấy nhìn bóng dáng Vân Tự, mơ hồ nhận ra mình đang phục vụ một người như thế nào, nhưng Thu Viện không bận tâm.
Người tốt thì không thể giúp nàng ấy giải quyết Thường Đức Nghĩa.
Nàng ấy xoay người bước theo sau Vân Tự.