Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 78

Cập nhật lúc: 2024-11-23 16:14:11
Lượt xem: 4

Tĩnh phi cũng không quan tâm nàng đồng ý là thật lòng hay giả dối, nói xong liền cho nàng lui ra.

Rời khỏi nội điện, Vân Tự vẫn còn mơ mơ màng màng.

Thu Viện và Lộ Nguyên cũng không tò mò hỏi nàng đã nói gì với Tĩnh phi nương nương. Ở trong cung đã lâu, ai cũng hiểu tự bảo vệ mình là quan trọng nhất, biết nhiều chưa chắc đã tốt.

Vân Tự gạt đi nghi hoặc trong lòng, chuyện của Tĩnh phi nương nương cứ để sau hẵng tính, hiện giờ việc quan trọng nhất là hoàn thành nhiệm vụ trong tay.

Còn lại cung Trường Xuân và Thanh Ngọc Uyển. Liễu Quế tiễn các nàng ra, thấy các nàng không đi đúng hướng để ra khỏi cung, liền tò mò hỏi: “Các ngươi định đi đâu tiếp vậy?”

Chuyện này cũng không phải bí mật, Vân Tự thành thật trả lời: "Thanh Ngọc Uyển.”

Liễu Quế bĩu môi, lẩm bẩm: "Nàng ta cũng được ban thưởng à.”

Nghe vậy, Vân Tự thoáng ngạc nhiên. Liễu Quế nói với giọng điệu như vậy, hình như không thích Tô quý tần lắm thì phải?

Nghĩ lại cũng đúng, Liễu Quế là tỳ nữ của Tĩnh phi nương nương, không ưa Tô quý tần cũng là chuyện bình thường.

Vân Tự và những người khác vừa đến cung Vĩnh Ninh, Tô quý tần đã nhận được tin tức. Thanh Ngọc Uyển cũng luôn chú ý đến hướng đi của họ, thấy họ cuối cùng cũng đến, lập tức sai người đi bẩm báo với chủ tử.

Cung nhân ở Thanh Ngọc Uyển cung kính dẫn họ vào trong điện. Tô quý tần nhìn thấy Vân Tự, lạnh nhạt nhíu mày, nhưng không nói gì.

Nàng ta chỉ hỏi: "Hoàng Thượng ban thưởng cho những ai?”

Cùng một câu hỏi, nhưng khi Tô quý tần hỏi ra, Vân Tự lại không thấy khó trả lời.

Quả nhiên, sau khi nghe câu trả lời, Tô quý tần giãn mày ra. Xét cho cùng, trong số các tân phi chỉ có mình nàng ta được ban thưởng, ngoài ra những phi tần còn lại đều là những chủ tử có địa vị cao.

Nghĩ theo một hướng khác, địa vị của nàng ta trong lòng Hoàng Thượng gần như ngang hàng với những chủ tử nương nương kia, nàng ta đương nhiên sẽ không bất mãn.

Tô quý tần khá khách khí tiễn Vân Tự rời đi.

Ra khỏi cung Vĩnh Ninh, Thu Viện nhỏ giọng nói: “Giá mà mọi chuyện đều dễ dàng như vậy thì tốt rồi.”

Vân Tự mím môi, trong lòng họ đều hiểu rõ, sao có thể như vậy được?

Cùng lúc đó, tại Ngự Thư Phòng.

Tiễn các triều thần xong, Đàm Viên Sơ đưa tay day day mi tâm, vẻ mặt có chút mệt mỏi. Ánh mắt hắn lướt qua trong điện, không thấy bóng dáng người kia đâu, động tác khẽ khựng lại gần như không thể nhận ra.

“Người đâu?” Đàm Viên Sơ ngẩng mắt lên.

Hứa Thuận Phúc giật thót tim. Lúc nãy để Vân Tự cô nương đi hậu cung ban thưởng là do tình huống cấp bách, bây giờ bình tĩnh lại, hắn cũng biết là không ổn.

Tuy rằng có nguyên nhân nhưng Hứa Thuận Phúc cũng không biết Hoàng Thượng có trách tội hay không. Hắn cười gượng gạo nói:

“Khâu thượng thư khẩn thiết cầu kiến Hoàng Thượng, nô tài sợ chậm trễ việc quan trọng, nên đã để Vân Tự cô nương thay nô tài đi một chuyến đến hậu cung.”

Đi một chuyến đến hậu cung?

Liên tưởng đến mệnh lệnh lúc trước của mình, Đàm Viên Sơ nheo mắt, nhếch môi nói: “Ngươi càng ngày càng giỏi sai bảo người khác đấy.”

Hứa Thuận Phúc rụt đầu.

Đàm Viên Sơ lạnh mặt: "Điện Dưỡng Tâm thiếu người hầu hạ đến thế sao?”

Trán Hứa Thuận Phúc lấm tấm mồ hôi lạnh, ấp úng giải thích: "Nô tài sợ các vị chủ tử nương nương cảm thấy bị chậm trễ……”

Vừa nói ra miệng, Hứa Thuận Phúc liền cảm thấy không ổn.

Hoàng Thượng nhớ đến ban thưởng cho người ta đã là ân điển rồi, những người khác trong hậu cung đều không có đãi ngộ này, còn cần phải lựa chọn người đi ban thưởng sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-78.html.]

Quả nhiên, sau khi nghe vậy, sắc mặt Đàm Viên Sơ không hề thay đổi, nhàn nhạt hỏi: "Chậm trễ?”

“Hay là lần sau để trẫm tự mình đi ban thưởng?”

Hứa Thuận Phúc không dám giải thích thêm, bịch một tiếng quỳ xuống đất tạ tội: “Là nô tài suy nghĩ không chu toàn, xin Hoàng Thượng trách phạt!”

Đàm Viên Sơ không tỏ rõ cảm xúc, không gọi hắn đứng dậy cũng không nói gì. Trong điện lại yên tĩnh trở lại, Hứa Thuận Phúc thầm hối hận, biết rõ Hoàng Thượng đã nói để Vân Tự cô nương muốn làm gì thì làm, vậy mà hắn lại coi Vân Tự cô nương như cung nữ mà sai bảo, đúng là sơ suất của hắn.

Hứa Thuận Phúc cười khổ trong lòng. Vân Tự cô nương ngày thường cư xử không khác gì cung nữ bình thường, hắn vô thức đã lơ là.

Chuyện này cũng coi như là một lời cảnh tỉnh cho hắn.

Hoàng Thượng không ban vị phân cho Vân Tự cô nương, không biết hai người này đang chơi trò gì. Nhưng dù thân phận hiện tại của Vân Tự cô nương là gì, tóm lại, hắn phải coi Vân Tự cô nương như chủ tử mà đối đãi.

*****

Vân Tự không biết chuyện xảy ra ở Ngự Thư Phòng. Lúc này nàng đã đến cung Trường Xuân. Thị vệ thấy các nàng, vừa sai người đi thông báo, vừa cung kính mời các nàng vào trong.

Vân Tự gặp Dung chiêu nghi ở chính điện cung Trường Xuân. Dung chiêu nghi không tiếp đón các nàng một cách trịnh trọng, mà đang ngồi trên trường kỷ, chơi đùa cùng tiểu công chúa.

Tiểu công chúa dường như muốn lấy cây ngọc như ý trong tay nàng ta, Dung chiêu nghi mỉm cười đưa cho tiểu công chúa, miệng dịu dàng nói:

“Cái gì cũng muốn lấy, con cầm hết sao nổi?”

Nàng ta khẽ cười, không biết là đang nói với ai, giọng nói mơ hồ. Vân Tự nhẹ nhàng rũ mắt xuống.

Vừa dứt lời, cây ngọc như ý đã bị tiểu công chúa ném ra ngoài, vang lên một tiếng thanh thúy, vỡ tan tành, rơi xuống đất thành từng mảnh nhỏ. Tiểu công chúa không hề sợ hãi, còn vỗ tay thích thú.

Dung chiêu nghi chỉ liếc mắt nhìn, rồi lười biếng phân phó: "Dọn sạch sẽ đi, đừng để tiểu công chúa bị thương.”

Phân phó xong, nàng ta mới ngẩng lên nhìn những người đang hành lễ:

“Nhìn ta này, chỉ lo dỗ dành tiểu công chúa, suýt thì quên mất các ngươi.”

Dung chiêu nghi cho các nàng đứng dậy, ngồi thẳng người, chống cằm thờ ơ nhìn lướt qua bọn họ: “Hoàng Thượng phái các ngươi đến làm gì?”

Vân Tự khẽ cụp mi, cung kính trình bày ý định đến đây. Dung chiêu nghi nhướng mày, như nhớ ra điều gì, đáy mắt thoáng vẻ thâm trầm, nàng ta khẽ nhếch môi: "Anh đào?"

Trong điện thật ra chẳng hề yên tĩnh, tiểu công chúa ê a nói gì đó không rõ ràng, lẽ ra là một cảnh tượng ấm áp, nhưng Vân Tự lại cảm thấy trong lòng căng thẳng lạ thường.

Một lúc sau, Dung chiêu nghi nhấp một ngụm trà, những ngón tay thon dài nâng chén, khẽ lướt quanh thành chén, rồi thản nhiên hỏi: "Giữa trưa thế này, ngoài cung Trường Xuân, Vân Tự cô nương còn đến nơi nào khác nữa không?"

Vân Tự đáp: "Hồi chiêu nghi nương nương, nô tỳ vừa đến cung Từ Ninh, cung Khôn Ninh, cung Dực Hòa và cung Vĩnh Ninh ạ."

Thanh Ngọc Uyển nằm trong cung Vĩnh Ninh, nàng trả lời như vậy cũng không sai.

Nghe đến cung Vĩnh Ninh, nét mặt Dung chiêu nghi dường như nhạt đi đôi chút, nàng ta nói với giọng điệu khó hiểu: "Chẳng trách Vân Tự cô nương đến muộn như vậy." Đọc truyện tại trang chính chủ FB Frenalis và wpad để được bản đầy đủ.

DTV

Muộn sao? Vân Tự cảm thấy không muộn, nàng bình thản đáp: "Phần thưởng đã đưa đến, nô tỳ xin phép cáo lui."

Vân Tự nói xong, xoay người định rời đi, bỗng nhiên có thứ gì đó mềm mại ôm lấy chân nàng. Vân Tự giật mình cúi đầu nhìn xuống, vừa lúc thấy tiểu công chúa ngẩng đầu nhìn mình.

Tiểu công chúa ê a gọi to: "Ôm....ôm...."

Vân Tự cứng đờ người, nàng chưa từng tiếp xúc với trẻ con, sợ cử động một cái sẽ làm tiểu công chúa bị thương.

Thấy vậy, Dung chiêu nghi vội sai ma ma bế tiểu công chúa lên, cười nói: "Xem ra tiểu công chúa rất thích ngươi."

Vân Tự mím môi không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ đành đáp: "Là vinh hạnh của nô tỳ."

Vừa dứt lời, nàng bỗng cảm thấy tê rần trên trán như bị thứ gì đó ném trúng. Vân Tự không nhịn được khẽ kêu lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn thì thấy tiểu công chúa đang được ma ma bế trên tay, không biết từ lúc nào đã cầm một nắm anh đào đang ném lung tung. Thấy nàng như vậy, tiểu công chúa dường như rất thích thú, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười, lại giơ tay ném thêm anh đào.

Dung chiêu nghi trách yêu: "Vân Tự cô nương thứ lỗi, tiểu công chúa được Hoàng Thượng nuông chiều, nên hơi nghịch ngợm."

Loading...