Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 74
Cập nhật lúc: 2024-11-23 16:14:04
Lượt xem: 3
Ra khỏi điện Dưỡng Tâm, Vân Tự mới biết chuyện của Thường Đức Nghĩa, nàng chớp chớp mắt, đột nhiên hiểu ra Đàm Viên Sơ đang tức giận điều gì.
Lần đầu tiên biết chuyện bức họa, nàng cũng cảm thấy ghê tởm vô cùng.
Sự im lặng và cam chịu của Thu Viện đã nuôi dưỡng lá gan của Thường Đức Nghĩa, cũng khiến gã cho rằng mình đã hoàn toàn khống chế được nàng ấy, không hề che giấu bộ mặt thật trước mặt nàng ấy. Thu Viện không miêu tả cụ thể với nàng cảnh tượng lúc đó, nhưng chỉ cần nghe thấy bức họa của nàng xuất hiện trong phòng Thường Đức Nghĩa, cũng đủ khiến Vân Tự buồn nôn.
Thường Đức Nghĩa không dám động vào Vân Tự, chỉ dám lén lút mơ tưởng, trút gấp đôi lên người Thu Viện. Một kẻ tàn tật mà còn nghĩ đến chuyện này, rõ ràng trong lòng có bệnh hoạn. Cũng vì vậy, hôm đó Vân Tự mới phát hiện vết thương trên người Thu Viện.
Nếu không, ngày thường Thường Đức Nghĩa không kiêng dè như vậy, Thu Viện hầu hạ trước mặt Hoàng Thượng, cho dù có lo lắng cũng sẽ không chủ động nói ra, nhưng vết thương quá rõ ràng rất có thể sẽ bị phát hiện.
Vân Tự buồn nôn trong lòng, cố nén cảm giác ghê tởm.
Biết được những chuyện Thường Đức Nghĩa làm, cho dù không có chuyện của Thu Viện, Vân Tự cũng sẽ không bỏ qua cho gã.
Dù sao ai cũng nói không chắc ngày sau sẽ xảy ra chuyện gì, nếu Đàm Viên Sơ thay lòng đổi dạ, khi đó nàng không còn được như ý muốn, cuối cùng chỉ là một cung nữ xấu hổ trong điện Dưỡng Tâm, Thường Đức Nghĩa có thể sẽ lại nổi lên tà tâm? Vân Tự không biết, nhưng nàng biết mình phải diệt trừ tai họa ngầm này.
Hơn nữa, Vân Tự phải thừa nhận, sự không kiêng dè của Thường Đức Nghĩa khiến gã càng dễ đối phó.
Nàng thậm chí không cần làm gì, chỉ cần để Đàm Viên Sơ tự nhiên phát hiện ra manh mối là được.
DTV
Dương bảo lâm năm đó được sủng ái như vậy, nhưng khi bị thất sủng, cũng chẳng thấy Đàm Viên Sơ mảy may động lòng. Vân Tự không cho rằng địa vị của Thường Đức Nghĩa trong lòng Đàm Viên Sơ còn hơn Dương bảo lâm.
Huống hồ, hắn là Hoàng thượng, ít nhất là lúc hắn còn để ý đến nàng, sao có thể để người khác mơ tưởng?
Vân Tự cảm thấy không thể nào.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian theo hầu thánh giá, Vân Tự cũng mơ hồ nhận ra Đàm Viên Sơ có chút nhỏ nhen.
Khiến Đàm Viên Sơ chú ý đến hành vi sai trái của Thường Đức Nghĩa không khó, chỉ là muốn kéo Thu Viện ra, cần phải đánh úp Thường Đức Nghĩa một cách bất ngờ.
Vì vậy mới có màn nàng làm mất trâm ngọc hôm qua.
Vân Tự sẽ không trực tiếp lấy cớ hãm hại Thường Đức Nghĩa, nàng thật sự cảm nhận được thiện ý của Thu Viện, cũng muốn lôi kéo nàng ấy, nhưng lại sợ sẽ có nhược điểm rơi vào tay Thu Viện. Tình cảnh nàng gian nan, nàng cần phải cẩn thận.
Hôm nay Đàm Viên Sơ không cần lâm triều, thánh giá ở lại điện Dưỡng Tâm lâu hơn một chút.
Kỳ thật là Vân Tự ở lại lâu hơn một chút. Hôm qua là lần đầu tiên nàng ngủ lại chính điện, sau khi tỉnh dậy, tuy Thu viện đã đến phòng nàng lấy y phục, nhưng điện Dưỡng Tâm không có đồ của nàng, nàng chỉ có thể quay về phòng nàng trang điểm. Chờ đến khi thu dọn xong xuôi, đã là giờ Thìn.
Lúc Vân Tự về phòng trang điểm, Hứa Thuận Phúc đang hầu hạ Đàm Viên Sơ thay y phục, bỗng nhiên nghe hắn nói:
"Bày một bộ bàn trang điểm trong điện."
Hứa Thuận Phúc kinh ngạc ngẩng đầu.
Sao cơ? Hoàng Thượng thật sự định cho Vân Tự cô nương thường xuyên ngủ lại điện Dưỡng Tâm?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-74.html.]
Bất kể Hoàng Thượng nghĩ gì, Hứa Thuận Phúc cũng chỉ có thể làm theo, hắn thậm chí còn hỏi thêm một câu: "Son phấn cùng trâm cài trang sức có cần mang đến không?"
Đàm Viên Sơ vẫn luôn cụp mắt, lúc này mới nhàn nhạt liếc lên. Hôm nay tâm trạng hắn không tốt, mang theo chút lạnh lẽo, cũng không nói gì.
Hứa Thuận Phúc bỗng nhiên hiểu ra, ngậm chặt miệng không nói thêm lời nào nữa.
Không mang son phấn đến, chẳng lẽ bàn trang điểm chỉ để làm cảnh?
Chờ nữ tử xuất hiện, thánh giá mới chuyển hướng Ngự Thư Phòng. Cả ngày hôm nay Đàm Viên Sơ đều rất lạnh nhạt, đến Ngự Thư Phòng, các đại thần đều nhìn nhau, không biết ai chọc giận hắn.
Buổi tối trở về điện Dưỡng Tâm, vừa lúc người của Kính Sự Phòng cũng đến.
Bị Đàm Viên Sơ lạnh lùng răn dạy một phen, người của Kính Sự Phòng sợ đến mức hai chân run rẩy, toàn thân toát mồ hôi lạnh, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết trước đó trên triều có chuyện khiến Hoàng Thượng tức giận.
Người của Kính Sự Phòng nhìn về phía Hứa Thuận Phúc, muốn hắn giúp nói đỡ vài câu.
Hứa Thuận Phúc mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, khó có khi không nói giúp Kính Sự Phòng. Hắn không dám mạo hiểm chọc giận Hoàng Thượng, dù sao người dễ chọc Hoàng Thượng tức giận nhất chính là hắn.
Thấy vậy, Kính Sự Phòng cũng không dám nán lại, bưng khay vội vàng cáo lui.
Hứa Thuận Phúc liếc nhìn Vân Tự, nghĩ thầm muốn giải chuông còn phải tìm người buộc chuông, hắn khẽ huých nàng, nhỏ giọng nói:
"Vân Tự cô nương, ngài vào hầu hạ Hoàng Thượng đi."
Vân Tự ngập ngừng một chút, nhưng không từ chối. Nàng biết rõ Hoàng thượng đang tức giận chuyện gì, chắc hẳn là đang rất bực bội. Đọc truyện tại trang chính chủ để được bản đầy đủ.
Kẻ dưới làm càn, lại còn dám mơ tưởng đến người của hắn, nếu không phải vô tình phát hiện ra cây trâm kia, có lẽ đến giờ hắn vẫn chưa hay biết. Đàm Viên Sơ quen cao cao tại thượng, ai ai cũng nịnh bợ hắn, gặp phải chuyện này, sao hắn không tức giận cho được?
Có lẽ còn có chút liên quan đến nàng.
Vân Tự suy nghĩ một chút, rồi đi theo Đàm Viên Sơ vào nội điện. Lúc hắn định ngồi xuống, nàng bỗng nhiên đưa tay kéo ống tay áo hắn.
Đàm Viên Sơ lạnh nhạt quay đầu nhìn, chưa kịp nói gì, Vân Tự đã mím môi, vẻ mặt có chút bất an:
"Ngài dỗ dành nô tỳ một chút."
Đàm Viên Sơ khựng lại, hắn đột nhiên nhận ra nàng còn chưa biết chuyện gì.
Đàm Viên Sơ thầm mắng Thường Đức Nghĩa một trận, nhưng không nói gì với Vân Tự. Hắn có thể nói chuyện này với Vân Tự, nhưng không định dùng chuyện này để làm bẩn tai nàng.
Vân Tự lại nói: "Nô tỳ không biết đã xảy ra chuyện gì, trong lòng rất sợ hãi."
Không biết nàng thật sự sợ hãi hay giả vờ, Đàm Viên Sơ rũ mắt nhìn nàng. Nữ tử nhìn hắn không chớp mắt, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại. Nàng sinh ra đã xinh đẹp, làm chuyện gì cũng chiếm được lợi thế, giống như lúc này, rất ít người có thể lạnh mặt với nàng. Chút tức giận trong lòng Đàm Viên Sơ dần tan biến, cuối cùng hắn vẫn nắm lấy tay nàng, nhàn nhạt nói:
"Không có việc gì."