Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 73

Cập nhật lúc: 2024-11-23 16:14:02
Lượt xem: 2

Nhưng không đợi gã nói hết lời, đã có người bịt chặt miệng mũi gã. Thường Đức Nghĩa cảm thấy khó thở, sắc mặt dần tái đi. Gã liều mạng giãy giụa, ngẩng đầu lên, mơ hồ thấy người đang hung hăng bịt miệng mình chính là tên nô tài bị gã đá hôm nay.

Khóe mắt Thường Đức Nghĩa như muốn nứt ra, ánh mắt đầy độc ác, hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t hắn.

Tiểu thái giám không hề nao núng, lực đạo trên tay càng lúc càng mạnh.

Thường Đức Nghĩa những năm gần đây sống trong nhung lụa, chỉ giãy giụa được hai cái liền dần dần mất hết sức lực. Trong lúc ý thức mơ hồ, gã nghe thấy Hứa Thuận Phúc nói với vẻ tiếc hận:

"Nếu có kiếp sau, ngươi nên sáng mắt ra mà nhìn cho rõ, người nào có thể động vào, người nào không thể đụng vào."

Hơi thở của Thường Đức Nghĩa càng lúc càng khó khăn, sắc mặt gã đỏ lên rồi chuyển sang tím tái, môi dần dần trắng bệch. Gã nhìn quanh phòng, có người hoảng sợ, có người kinh hãi, nhưng nhiều nhất vẫn là vẻ mặt lạnh lùng vô cảm. Gã còn thấy Thu Viện, kẻ vẫn luôn bị gã đùa bỡn.

Thu viện đứng sau lưng Hứa Thuận Phúc, ngẩng đầu nhìn gã với vẻ mặt vô cảm.

Thấy gã nhìn mình, nàng ấy há miệng nói ba chữ, không ra tiếng, nhưng Thường Đức Nghĩa lại trợn to mắt.

Nàng nói: đi c.h.ế.t đi!

Trong lúc sắp tắt thở, Thường Đức Nghĩa nhớ đến câu nói kia của Hứa Thuận Phúc, lại nhớ đến bóng lưng Hứa Thuận Phúc lúc dẫn người rời đi hôm nay, bỗng nhiên gã ý thức được điều gì đó.

Gã khó nhọc nhìn về phía góc tường, nơi đó vốn có một ít đồ vật được giấu kín, giờ đã biến mất không thấy.

Những thứ kia, bức chân dung kia, chỉ có Thu Viện biết.

Thu Viện phản bội gã.

Là nàng ta cố ý hãm hại gã.

Nàng ta muốn gã chết!

Thường Đức Nghĩa giãy giụa, nhưng không thể chống lại nhiều người như vậy. Gã nhìn chằm chằm về phía Hứa Thuận Phúc, vươn tay ra như muốn níu kéo ai đó, khó khăn thốt ra mấy chữ:

"... Tiện... Ngươi..."

DTV

Rầm!

Gã vô lực ngã xuống đất, đám cung nhân hung hăng bịt miệng gữ hồi lâu, xác nhận gã thật sự không còn thở mới buông tay.

Thấy hướng gã vươn tay, Hứa Thuận Phúc không để ý đến Thu Viện phía sau, chỉ cho rằng Thường Đức Nghĩa đến c.h.ế.t vẫn còn ghi hận mình, hừ lạnh một tiếng:

"Chết đến nơi rồi mà vẫn không biết hối cải!"

Hồi lâu sau, chờ mọi người trong điện bình tĩnh lại, Hứa Thuận Phúc mới lạnh lùng ra lệnh: “Kéo đi.”

Thi thể Thường Đức Nghĩa giống như một con ch.ó c.h.ế.t bị người ta kéo đi. Lúc đi ngang qua Thu Viện, nàng ấy không hề có chút biến sắc, chỉ lạnh lùng nhìn kết cục của gã.

Vào cung 5 năm, đây là lần đầu tiên nàng ấy cảm thấy nhẹ nhõm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-73.html.]

Hứa Thuận Phúc nhìn quanh đám người trong điện, cảnh cáo:

"Đều phải nhớ kỹ cho ta, Thường Đức Nghĩa c.h.ế.t vì bệnh."

Có lẽ vì quá mệt mỏi, lại có lẽ vì tác dụng của hương an thần, Vân Tự ngủ một mạch đến tận sáng. Lúc tỉnh dậy, theo bản năng nàng cọ nhẹ vào chăn gấm, đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng.

Bên cạnh nàng có người, có người đang ôm eo nàng, khiến nàng khó khăn lắm mới xoay người được.

Chăn gấm dưới thân quá mềm mại, hoàn toàn khác với cảm giác ở phòng nàng. Mỗi điểm khác thường đều cho thấy nàng không ở trong phòng mình.

Vân Tự không dấu vết mà nuốt nuốt nước miếng.

Theo bản năng nàng cúi đầu nhìn xuống, bỗng nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu:

"Ngươi đang nhìn cái gì?"

Vân Tự cứng đờ, nàng phủ nhận: "... Không, không có gì."

Có người véo eo nàng một cái, hơi đau, Vân Tự khẽ kêu lên.

Người kia lại hừ lạnh một tiếng. Vân Tự cảm thấy tâm trạng hắn có vẻ không tốt, sáng sớm đã cáu kỉnh như vậy?

Vân Tự quay đầu lại, đôi mắt hạnh nhìn hắn khó hiểu:

"Hoàng Thượng đang giận nô tỳ sao?"

Đàm Viên Sơ nằm nghiêng bên cạnh nàng, chỉ mặc áo trong, dáng vẻ có chút lười nhác, cũng không hề kiêng dè. Vạt áo rộng mở, lộ ra làn da trắng nõn bên trong. Dáng người hắn cao ráo, cân đối, gầy mà rắn chắc chứ không hề gầy gò ốm yếu. Có lẽ bị nàng đánh thức, hắn chống tay nhổm người dậy, cúi nhìn nàng.

Nghe vậy, Đàm Viên Sơ khẽ nhếch môi.

Là cười lạnh, cũng không phủ nhận.

Vân Tự chớp mắt, dời tầm mắt khỏi vạt áo rộng mở của hắn, nàng có chút mơ hồ, mình đã chọc giận hắn lúc nào?

Bị hắn ôm chặt, Vân Tự không ngồi dậy được, chỉ có thể ngẩng đầu, cẩn thận hỏi:

"Là vì nô tỳ ngủ lại đây, chiếm giường của Hoàng Thượng sao?"

Nếu không phải vậy, nàng không thể nghĩ ra đáp án nào khác. Nàng chắc chắn mình đã ngủ trước, không làm gì chọc giận hắn cả.

Giọng nàng đáng thương vô cùng, đôi mắt hạnh cụp xuống, như muốn đứng dậy chui ra khỏi vòng tay hắn.

Đàm Viên Sơ vừa tức giận vừa buồn cười.

Hắn không phải không rõ ràng, chuyện Thường Đức Nghĩa không thể trách nàng, nhưng nàng lại ngu ngốc đến mức không nhận ra ác ý của người khác?

Là vì đã dồn hết tâm tư lên người hắn sao?!

Loading...