Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 71

Cập nhật lúc: 2024-11-23 16:13:59
Lượt xem: 4

Đúng lúc là giờ ngọ, xung quanh Ngự Hoa Viên đều rất yên tĩnh, loan giá di chuyển trên đường mòn, Vân Tự cụp mi rũ mắt đi theo bên cạnh, bỗng nhiên, trong loan giá vang lên vài tiếng gõ, cung nhân lập tức dừng lại.

Thanh âm của Đàm Viên Sơ truyền ra, ngữ khí rất bình thản: "Vân Tự, lại đây."

Thanh âm vừa dứt, xung quanh im lặng, các cung nhân cung kính cúi đầu, chỉ có Vân Tự khó hiểu ngẩng lên, Hứa Thuận Phúc lặng lẽ đẩy nàng một cái.

Đẩy nàng đến bên cạnh loan giá.

Rèm được vén lên, Đàm Viên Sơ khoanh tay trên đùi, nửa dựa vào ghế, ung dung mà thong dong, hắn luôn như vậy hờ hững nhìn nàng, cứ như đang nói chuyện bình thường:

"Lên đây."

Hắn buông tay đang đặt trên đùi ra, đưa cho nàng để nàng vịn vào.

Vân Tự kinh ngạc đến mức không kịp phản ứng.

Hắn muốn nàng ngồi lên loan giá? Hứa Thuận Phúc cũng hơi kinh ngạc, nhưng với bất kỳ hành động nào của Hoàng Thượng, hắn đều đã quen rồi, hắn không làm gì thêm, Vân Tự cũng không cần người khác thúc giục, nàng chớp mắt hai cái, đưa tay nắm lấy tay Đàm Viên Sơ, bước chân lên loan giá. Rèm được buông xuống, che khuất tầm mắt của mọi người.

Loan giá di chuyển rất vững vàng, Vân Tự đứng bên trong cũng không cảm thấy lảo đảo.

Đàm Viên Sơ nắm lấy tay nàng, cúi đầu nhìn, quả nhiên, màu sắc kia không phải ảo giác, đầu ngón tay nàng nhuốm màu tím nhạt, thậm chí còn thoang thoảng mùi nho, Đàm Viên Sơ mơ hồ đoán được chuyện đã xảy ra trong Thiên Điện.

Vân Tự cũng ý thức được hắn đang nhìn gì, nàng mím môi, đôi mắt buồn bã cụp xuống:

"Hoàng Thượng, nô tỳ hơi buồn, ngài có thể nói gì đó an ủi nô tỳ được không?"

Ồ?

Đàm Viên Sơ kinh ngạc nhướng mày, nữ tử này luôn thích giả vờ, chuyện gì cũng muốn tỏ ra không sao, giữ bộ dạng đúng quy củ, đây là lần đầu tiên chưa đợi hắn nói gì, nàng đã chủ động mở lời.

Đàm Viên Sơ thu tay về, chỉnh lại tư thế ngồi, hai câu hỏi quanh quẩn trong đầu hắn, cuối cùng, hắn vẫn ung dung hỏi trước:

"Vì sao buồn?"

Vân Tự không trả lời mà ngồi xuống.

Đàm Viên Sơ nhìn nàng, ánh mắt tuy tĩnh lặng nhưng dần tối lại. Loan giá tuy không lớn lắm, đủ chỗ cho hai người, nhưng nàng lại không chịu ngồi yên. Nàng trước quỳ gối xuống, đầu gối áp sát vào bắp đùi hắn, sau đó mới chậm rãi ngồi vào lòng hắn. Váy nàng không rộng, nên không thể tránh khỏi để lộ ra một đoạn cẳng chân trắng nõn, kề sát vào người hắn.

Bị ép phải dạng hai chân ra, nàng ngồi có chút không thoải mái. Đàm Viên Sơ bất đắc dĩ đưa tay đỡ lấy nàng, chỉ là vị trí tay hắn đặt lại hơi thấp một chút.

Cơ thể nữ tử cứng đờ, tư thế ngồi không được đẹp mắt, lại càng tôn lên dáng người thướt tha cùng những đường cong ưu việt. Vải áo có chút căng ra, gương mặt nàng ửng đỏ, nhưng vẫn không nói gì.

Đàm Viên Sơ khẽ chậc lưỡi một tiếng, thì ra nàng chịu khuất phục lại là bộ dạng này? Trong lòng hắn bất giác suy tư điều gì đó.

Mãi đến khi nữ tử cất tiếng nói mới kéo tâm thần hắn trở về. Nàng khẽ nhíu mày, vẻ mặt uể oải, thanh âm nhỏ nhẹ: "Nô tỳ đang nghĩ, có phải nô tỳ đang tự chuốc lấy cực khổ hay không."

Đàm Viên Sơ nhướng mày, cảm thấy câu hỏi thứ hai không cần thiết phải hỏi. Hắn vốn định hỏi nàng xem nàng muốn hắn nói những lời ngon tiếng ngọt gì, nhưng giờ thì rõ ràng hắn lại không muốn hỏi nữa.

Đàm Viên Sơ gật đầu, thuận theo lời nàng: "Phải, là tự chuốc lấy cực khổ." Nếu lúc trước nàng đồng ý lời hứa phong vị phân của hắn, thì đâu đến nỗi phải chịu những chuyện này? Hiện tại mới biết hối hận thì đã muộn rồi.

Vân Tự không ngốc, nàng nghe ra ý tứ trong câu trả lời hờ hững của Hoàng Thượng, trong lòng có chút nghẹn lời. Ngài thật sự cảm thấy muộn rồi sao? Vậy thì buông tay ra đi! Nói cho cùng là vẫn còn giận nàng, vẫn còn để ý chuyện nàng cự tuyệt ngài ấy lúc trước.

Vân Tự nói ra những lời trong lòng, Đàm Viên Sơ chỉ nhếch môi gật đầu, tỏ vẻ nàng nói đúng.

DTV

Vân Tự cúi đầu, hồi lâu không nói gì nữa. Mãi đến khi loan giá sắp đến điện Dưỡng Tâm, Vân Tự mới một lần nữa mở miệng. Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Đàm Viên Sơ, nhẹ giọng hỏi: "Thật sự không được sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-71.html.]

Hắn lại lấy chuyện vị phân ra mà dỗ dành nàng một chút, thật sự không được sao?

Đôi mắt hạnh của nàng nhìn hắn không chớp, dễ dàng khiến người ta sinh ra ảo giác nàng yêu hắn tha thiết. Nhưng Đàm Viên Sơ rất rõ ràng, đó chỉ là ảo giác. Vân Tự có thích hắn không? Kỳ thật trong lòng Đàm Viên Sơ đã có đáp án. Nói nàng thích hắn, chi bằng nói nàng thích những thứ đi kèm với thân phận của hắn.

Đàm Viên Sơ vốn không để tâm đến điều này, nhưng giờ đây lại có chút muốn vạch trần bộ mặt giả dối của nàng.

Cuối cùng, Đàm Viên Sơ vẫn không làm gì cả. Hắn cúi đầu cười khẽ: "Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn ở bên cạnh trẫm đi."

Giọng điệu thong dong, nhưng ý tứ lại mơ hồ.

Nhưng nghe vào tai Vân Tự lại giống như nàng bị từ chối. Đôi mắt hạnh long lanh nước, nàng muốn quay mặt đi nhưng lại không làm được, bởi có người đang nâng cằm nàng lên.

Nàng nghe thấy hắn nói: "Vân Tự, khi ngươi muốn đòi hỏi điều gì, có phải nên làm chút gì đó trước không?"

Vân Tự kinh ngạc ngẩng đầu. Hắn không hề nhúc nhích, ánh mắt tuy nhạt nhưng lại khiến người ta sợ hãi. Vân Tự mơ hồ hiểu ra điều gì đó.

Vân Tự bị ánh mắt hắn nhìn đến mức căng thẳng trong lòng. Có ý gì? Nàng không những không được lợi lộc gì, mà còn phải trả giá thêm sao?

Nàng thoáng hoảng loạn, theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng lại bị người kia lấy cớ đỡ nàng mà giữ chặt. Nàng không thể động đậy, nhưng rồi Vân Tự cũng dần bình tĩnh lại, chút hoảng loạn vụn vặt kia cũng tan biến đi. Suy cho cùng, chuyện này vốn nằm trong dự liệu của nàng, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra. Vân Tự luôn cho rằng nên thuận theo tự nhiên.

Vân Tự không sợ hãi phải trả giá, nàng chỉ cân nhắc xem những gì mình bỏ ra có thể đổi lại được điều gì.

Thấy nàng bỗng nhiên ngoan ngoãn ngồi xuống, Đàm Viên Sơ vốn chỉ có ý trêu chọc nàng một chút, giờ đây tâm tư lại dần trở nên rục rịch, nhất là khi nàng thẳng người, ngẩng đầu áp sát vào hắn. Đàm Viên Sơ bất giác rũ mắt xuống.

Nàng có chút ủy khuất vì cầu mà không được, đôi mắt hạnh long lanh nước, chút lo lắng và sợ hãi kia không thể giấu đi được, nhưng vẫn ngoan ngoãn đến mức khiến người ta phải động lòng.

Có một thoáng, Đàm Viên Sơ thiếu chút nữa đã mềm lòng, muốn thuận theo ý nàng.

Kỳ thật, vị phân không phải là không thể cho, cũng không phải là không thể cho cao.

Chỉ là hắn không muốn để nàng đắc ý, không muốn nàng cho rằng chút thủ đoạn vụng về, tự cho là khôn khéo của nàng sẽ thành công. Hơn nữa, giai nhân đang ở bên, hắn cũng không muốn để nàng rời đi sớm như vậy.

Đàm Viên Sơ không bao giờ nói ra suy nghĩ trong lòng, hắn chỉ lặng lẽ đè nén xuống, đem chút dục vọng trong lòng hóa thành hành động.

Cách điện Dưỡng Tâm không xa, loan giá bỗng nhiên dừng lại, được đám người nhẹ nhàng đặt xuống giữa đường. Cung nhân tản ra xung quanh, quay lưng về phía loan giá, cung kính cúi đầu, nhưng vẫn cảnh giác quan sát bốn phía.

Hứa Thuận Phúc ngẩng đầu nhìn trời, lau mồ hôi trên trán. Hắn vừa nóng, vừa kinh hãi.

… Đây vẫn là ban ngày ban mặt đó.

Hồi lâu sau, nghe thấy tiếng gọi của Hoàng Thượng, Hứa Thuận Phúc mới dám dẫn cung nhân trở lại. Loan giá được nâng lên một lần nữa. Trong lòng hắn, nữ tử khẽ run rẩy, cắn môi nức nở, không muốn để người ngoài nghe thấy tiếng xuân sắc của mình.

Gương mặt nàng ửng hồng, còn vương chút xuân tình khiến người ta phải động lòng.

Đàm Viên Sơ cúi đầu hôn nàng. Nàng muốn quay mặt đi nhưng lại không có sức lực. Nàng khóc nức nở, còn hơn cả lúc ở điện Dưỡng Tâm muốn được ban ân sủng.

Địa điểm, thời gian, lực đạo, tất cả đều khiến cảm xúc nàng biến đổi, khiến toàn thân nàng trở nên mẫn cảm.

Nàng vừa khóc, vừa rên rỉ không ngừng.

Đàm Viên Sơ lấy áo ngoài choàng lên người nàng, hiểu rõ nàng đang khóc vì điều gì. Thanh âm trầm thấp mang theo chút ám muội: "Không phải là không chạm vào ngươi sao?"

Thanh âm nhẹ nhàng, không rõ là đang dỗ dành nàng hay không, nhưng quả thật ôn nhu hơn ngày thường rất nhiều.

Vân Tự khóc lóc lắc đầu, nghẹn ngào nói: ".... Đều, đều nghe thấy được..."

Nàng khi thì rất to gan, khi thì lại mỏng manh yếu đuối đến đáng thương, thậm chí còn có chút tự ti. Nàng để tâm đến rất nhiều chuyện.

Loading...