Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 69

Cập nhật lúc: 2024-11-23 16:13:55
Lượt xem: 4

Một khắc sau, thánh giá rời khỏi điện Dưỡng Tâm, nhưng Hứa Thuận Phúc không đi theo.

Đàm Viên Sơ nói sẽ tìm cây trâm cho nàng, tự nhiên sẽ không thất hứa. Thấy nàng khóc đến rối tinh rối mù, sợ nàng cảm thấy mất mặt, Đàm Viên Sơ thậm chí không để Hứa Thuận Phúc làm ầm ĩ lên mà tìm kiếm.

Hứa Thuận Phúc nhìn theo hướng thánh giá rời đi, lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa rồi Vân Tự cô nương chạy vào với đôi mắt đỏ hoe, dọa Hứa Thuận Phúc giật nảy mình.

Những nô tài trước mặt Hoàng Thượng đều là những kẻ tinh ý, ai dám để nàng chịu ủy khuất? Hóa ra chỉ là vì làm mất một cây trâm.

Hứa Thuận Phúc gọi thêm hai người cùng hắn đi tìm, lại vì Vân Tự cô nương là nữ tử nên cố ý gọi thêm Thu Viện.

Thu Viện cung kính đuổi theo hắn.

Có Hoàng thượng phân phó, lại lo lắng không tìm thấy sẽ không thể bẩm báo kết quả, Hứa Thuận Phúc lục tung cả trong ngoài điện Dưỡng Tâm.

Thường Đức Nghĩa hôm qua quỳ lâu, bây giờ đầu gối vẫn còn đau, thấy Hứa Thuận Phúc dẫn theo một đám người đi nhưng cũng không để ý, gã ngồi trong bóng râm hành lang sai tiểu cung nhân xoa bóp chân cho mình, đau đến kêu oai oái.

Gã bực mình đá tiểu cung nhân một cái: "Đồ hỗn láo, xoa mạnh lên!"

Tiểu cung nhân bị đá loạng choạng, cúi đầu không dám tỏ vẻ bất mãn, sợ hãi nói: "Nô tài sợ dùng lực mạnh, m.á.u sẽ không tan được."

Thường Đức Nghĩa hừ lạnh, không tin lời tiểu cung nhân, hôm qua gã bị phạt trước mặt bao người, đám nô tài này chắc chắn thấy gã thất thế nên bắt đầu lơ là gã.

Đàm Viên Sơ và Vân Tự không biết chuyện xảy ra ở điện Dưỡng Tâm.

Trong Ngự Thư Phòng, Vân Tự cúi đầu cung kính đứng một bên, trước khi nàng ra ngoài, Đàm Viên Sơ đã cố ý phân phó chuẩn bị nước ấm cho nàng lau mặt, nên lúc này nàng trông không khác ngày thường là mấy.

Chỉ là đôi mắt vẫn còn hơi đỏ.

Nàng từ sáng sớm đã lăn lộn đến giờ, bụng đói meo, cả người đều uể oải.

Đàm Viên Sơ rất bận, kinh thành xảy ra án mạng, Kinh Triệu Doãn và Đại Lý Tự khanh ở Ngự Thư Phòng đợi gần nửa canh giờ. Sau khi bọn họ rời đi, trong điện bỗng vang lên một tiếng "ục ục" rất nhỏ, Vân Tự xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu.

Đàm Viên Sơ đang mệt mỏi day trán, nghe thấy tiếng động, hắn khẽ ngẩn người nhìn về phía Vân Tự.

Thấy nàng như muốn chui xuống đất, Đàm Viên Sơ bật cười:

"Dưới đất có vàng à?"

Vân Tự đỏ mặt cắn môi, vừa xấu hổ vừa buồn bực, cố ý quay mặt đi không để ý đến lời trêu chọc của hắn.

Đàm Viên Sơ gọi người tới, dặn dò vài câu rồi nói với Vân Tự:

"Đi theo hắn."

Vân Tự không hiểu tại sao, nhưng Đàm Viên Sơ đã lại cầm bút, dựa vào bàn xử lý chính vụ. Vân Tự im bặt, không dám quấy rầy hắn, lặng lẽ theo cung nhân rời đi.

Không phải ra khỏi Ngự Thư Phòng, mà là theo cung nhân rẽ vào một chỗ ngoặt, rèm được vén lên, nàng bước vào Thiên Điện.

Cung nhân cung kính nói: "Tỷ tỷ chờ ở đây một lát, Hoàng Thượng sai nô tài mang chút điểm tâm đến cho tỷ."

Thiên Điện không nhỏ, bên trong bày bình phong, án thư, trường kỷ, lư hương đang tỏa khói, làn khói trắng lượn lờ bay lên, có thể thấy Đàm Viên Sơ thường xuyên nghỉ ngơi ở đây.

Cung nhân nói xong liền lui ra, Vân Tự do dự ngồi xuống trường kỷ.

Nàng nhìn quanh điện, trên bàn bày sẵn điểm tâm, Vân Tự do dự một chút rồi cầm một cái lên nếm thử, vị ngọt thanh của sa miên lan tỏa trong miệng, nàng không khỏi nhớ đến điểm tâm được đưa tới từ cung Trường Xuân hôm đó, so sánh một chút, dường như điểm tâm ở cung Trường Xuân có phần ngon hơn.

Dung chiêu nghi nương nương được sủng ái, dưới gối lại có một vị tiểu công chúa, nàng ta trong cung ăn mặc đều là tốt nhất, hiếm có ai sánh bằng.

DTV

Cung nhân nhanh chóng trở lại, dường như có chút hoảng loạn và khẩn trương. Hắn bưng cháo cùng trà bánh, trên khay bạc còn có một đĩa anh đào, vừa đặt xuống liền theo bản năng ngẩng đầu nhìn Vân Tự.

Vân Tự nghi hoặc: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Vừa dứt lời, Vân Tự không nhịn được mà nhìn về phía đĩa anh đào kia.

Anh đào vốn quý giá, phải nói là khan hiếm, ở kinh thành rất khó trồng, cần phải tốn nhiều công sức vận chuyển từ nơi xa đến, trong cung cũng ít khi thấy. Nàng ở điện Trung Tỉnh, Lưu công công từng lén cho nàng thưởng thức, nhưng ở điện Hòa Nghi gần một năm, nàng chưa từng được thấy.

Vân Tự thật sự bất ngờ khi Lộ Nguyên lại mang đến một đĩa anh đào.

Lộ Nguyên nhìn theo ánh mắt nàng, không trả lời câu hỏi của nàng ngay mà nhỏ giọng nói: "Gần đây trong cung vừa mới có mấy sọt anh đào, còn chưa kịp phân phát cho các vị nương nương, là Hoàng Thượng phân phó nô tài mang đến cho tỷ tỷ."

Vân Tự không bất ngờ với câu trả lời này, nàng chỉ khó hiểu vì sao Lộ Nguyên lại hoảng hốt:

"Ngươi hoảng sợ cái gì?"

Bên ngoài xảy ra chuyện gì sao? Vân Tự theo bản năng nhìn ra ngoài.

Lộ Nguyên có chút ấp úng, dừng một chút rồi cúi đầu, vẻ mặt không được tự nhiên nói: "Nô tài đang mang đồ đến cho tỷ tỷ thì thấy nghi trượng của Dung chiêu nghi đi về phía này."

Lộ Nguyên cảm thấy có chút kỳ quái.

Hắn và Vân Tự không có quan hệ gì, nhưng Vân Tự là người bên cạnh Hoàng Thượng, lại có mối quan hệ ái muội không rõ ràng với Hoàng Thượng, người bên cạnh Hoàng Thượng đều kính trọng nàng như chủ tử, nhưng nàng lại không có danh phận rõ ràng.

Hoàng Thượng chưa ban cho nàng danh phận, bọn họ đều giả vờ như không biết, giúp Hoàng Thượng che giấu chuyện này.

Nhưng nàng không phải đi theo thánh giá hầu hạ, mà là hầu hạ trong điện, khi phi tần nào đến, nàng đều có thể biết trước tin tức. Lộ Nguyên không biết Vân Tự tỷ tỷ nghĩ như thế nào, nhưng hắn chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Vân Tự hơi kinh ngạc, không phải vì nàng cảm thấy Dung chiêu nghi không nên đến, mà là vì Dung chiêu nghi đến hơi thường xuyên.

Mới đầu tháng sáu mà Dung chiêu nghi đã đến trước mặt Hoàng Thượng hai lần rồi.

Vân Tự nhìn ra ngoài cửa sổ, nhanh chóng ngồi xuống, Đàm Viên Sơ cho nàng vào đây dùng bữa, nàng còn chưa động đến một miếng nào, nghe tin Dung chiêu nghi đến liền vội vàng chạy ra ngoài thì ra thể thống gì?

Cứ mặc kệ vậy.

Vân Tự bưng chén cháo lên uống một ngụm, tiện tay lấy một quả anh đào đưa cho Lộ Nguyên, nhẹ giọng nói:

"Ngươi cũng ngồi xuống ăn đi."

Lộ Nguyên do dự nhận lấy quả anh đào, đây là thứ quý giá, ngoài Hoàng Thượng ban thưởng, cung nhân bên cạnh Hoàng Thượng cũng hiếm khi được ăn, nhưng với lời đề nghị ngồi xuống của Vân Tự, hắn sợ hãi lắc đầu: "Không được, nô tài đứng là được rồi."

Thấy hắn như vậy, Vân Tự không ép buộc nữa.

Uống xong một chén cháo, nàng cũng gần no rồi, nhưng nàng không ra ngoài mà ngồi ăn anh đào, nói chuyện phiếm với Lộ Nguyên.

Lộ Nguyên len lén nhìn nàng, có chút bất ngờ.

Các vị nương nương trong hậu cung này khi nhìn thấy Hoàng Thượng cứ như sói thấy thịt, tranh giành không buông, Vân Tự cô nương lại bình tĩnh ngồi đây, không hề sốt ruột.

Không chỉ không sốt ruột, còn có tâm trạng nói chuyện phiếm với hắn, cứ như nàng chỉ là một cung nữ bình thường.

Lộ Nguyên thầm nghĩ, thật là tâm lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-69.html.]

Mà bên ngoài Thiên Điện, trong Ngự Thư Phòng, Dung chiêu nghi vừa nhìn đã thấy người đứng dưới hành lang, nàng ta tính tình lười biếng nhưng lại nhớ rõ tên cung nhân bên cạnh Hoàng Thượng:

"Sao lại là ngươi ở đây? Hứa công công đâu?"

Cung nhân cúi đầu, không dám tiết lộ chuyện điện Dưỡng Tâm ra ngoài, chỉ đáp: "Hứa công công không đi theo ạ."

Dung chiêu nghi kinh ngạc nhướng mày, không hỏi kỹ thêm, chỉ đơn giản lên tiếng, khẽ cười nói:

"Bổn cung muốn gặp Hoàng Thượng, phiền công công vào bẩm báo một tiếng."

Cung nhân nhanh chóng đi ra, mời nàng ta vào trong.

Cửa Ngự Thư Phòng được đẩy ra, Dung chiêu nghi chậm rãi bước vào, cung nữ đều ở lại bên ngoài. Nghe thấy tiếng động, Đàm Viên Sơ ngẩng đầu lên, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt, hắn nhàn nhạt hỏi:

"Sao nàng lại đến đây?"

Dung chiêu nghi yểu điệu hành lễ, nhất cử nhất động đều toát lên vẻ phong tình.

Đàm Viên Sơ gật đầu cho nàng đứng dậy. Dung chiêu nghi ngước mắt, khẽ hờn dỗi nhìn Đàm Viên Sơ, thanh âm có chút trách móc:

"Hoàng thượng còn hỏi sao?"

"Người đã hứa với thần thiếp hôm nay sẽ đến cung Trường Xuân, Ngọc Nhi khóc lóc đòi gặp người, thần thiếp dỗ dành thế nào cũng không được."

Giọng nàng ta vừa dứt, Đàm Viên Sơ lập tức hiểu rõ mục đích nàng ta đến đây. Hôm nay là sinh nhật tiểu công chúa, hai ngày trước hắn đã hứa với Dung chiêu nghi hôm nay sẽ đến thăm tiểu công chúa, nhưng bận rộn cả ngày nên hắn quên mất.

Nhưng Đàm Viên Sơ liếc nhìn nàng ta, cười như không cười:

"Giờ ngọ đã đến thúc giục rồi?"

Cơm trưa cũng chưa dùng, giờ còn sớm mà, nàng ta sốt ruột cái gì?

Dung chiêu nghi không hề chột dạ, nàng ta cong mắt cười với Đàm Viên Sơ, xách váy bước lên bậc thang, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng lại bắt nạt thần thiếp rồi, thần thiếp chỉ muốn ở bên Hoàng thượng một lát thôi, đợi khi trở về cung Trường Xuân, Hoàng Thượng sẽ toàn tâm toàn ý với Ngọc Nhi, nào còn để ý đến thần thiếp nữa."

Nàng ta nhìn quanh điện, có chút bất ngờ, cả trong ngoài điện đều không thấy Vân Tự, Hoàng Thượng không mang nàng theo bên người sao?

Dung chiêu nghi không để lộ suy nghĩ trong lòng ra ngoài, nàng ta tự nhiên đứng bên cạnh ngự án, định giúp hắn mài mực.

Gần đây việc này đều do Vân Tự làm, Đàm Viên Sơ yêu cầu, mỹ danh rằng "hồng tụ thêm hương".

Thực tế Vân Tự không làm được bao nhiêu, Đàm Viên Sơ nhìn ra nàng tuy làm cung nữ ba năm nhưng chưa từng làm việc nặng, chỉ mài mực một lát là tay đã mỏi, không nhịn được xoa cổ tay.

Nhưng nàng luôn nhẫn nhịn, cụp mi rũ mắt, không nói gì.

Lúc đầu Đàm Viên Sơ không nhận ra điều gì bất thường, sau đó thấy nàng mím chặt môi, tốc độ mài mực càng ngày càng chậm nên mới ý thức được.

Sau này, việc này được giao cho người khác làm, chỉ thỉnh thoảng nàng mới động vào.

Thấy Dung chiêu nghi đứng ở đây, Đàm Viên Sơ nhất thời không khỏi có chút không quen, hắn đặt bút xuống, rũ mắt nhìn nàng ta, thản nhiên nói:

"Đây là đang ủy khuất sao?"

Dung chiêu nghi thấy hắn dừng lại, cũng thuận thế buông nghiên mực, che miệng cười: "Thần thiếp nào dám."

Nói là không dám, nhưng thần sắc nàng ta lại không phải vậy.

Lúc này, cung nhân ngoài điện bước vào: "Hoàng thượng, thượng thư đại nhân cầu kiến."

"Cho hắn vào."

Đàm Viên Sơ nhìn Dung chiêu nghi, lạnh nhạt nói: "Tối nay trẫm sẽ đến cung Trường Xuân."

Ngụ ý là đang đuổi khách.

Dung chiêu nghi lại lắc đầu, vẻ mặt như không tin hắn sẽ giữ lời, nàng ta được hắn nuông chiều đến kiêu ngạo, nói chuyện cũng không giống các phi tần khác dè dặt cẩn trọng:

"Nhỡ đâu Hoàng Thượng bận quá quên mất thì sao? Thần thiếp không yên tâm, thần thiếp muốn đến Thiên Điện chờ Hoàng thượng."

Nghe thấy hai chữ "Thiên Điện", động tác của Đàm Viên Sơ khẽ khựng lại.

Đàm Viên Sơ không phải sợ Vân Tự và Dung chiêu nghi chạm mặt, hắn chỉ là cảm thấy Vân Tự sẽ không được tự nhiên nên cố ý cự tuyệt, nhưng thời gian không kịp, ngoài điện vang lên tiếng đẩy cửa, Khâu thượng thư sắp vào, Dung chiêu nghi không nhận ra sự khác thường của hắn, nghe thấy tiếng động liền vội vàng nói: "Thần thiếp chờ Hoàng Thượng."

Nói xong, nàng ta xoay người xách váy bước vào Thiên Điện.

Rèm châu được buông xuống, Đàm Viên Sơ hiếm khi cảm thấy hơi đau đầu.

Khâu thượng thư đã đến, Đàm Viên Sơ đành phải gạt bỏ những suy nghĩ khác, tập trung xử lý chính sự.

Mà trong Thiên Điện, Dung chiêu nghi vén rèm châu lên, hai người trong điện nghe thấy tiếng động liền quay lại, đều có chút kinh ngạc.

Vân Tự đang ngồi trên trường kỷ, Lộ Nguyên đứng bên cạnh nàng trò chuyện, cảnh tượng này thật nhàn nhã, nhàn nhã đến mức chẳng giống cung nhân chút nào.

Dung chiêu nghi nghĩ vậy, nét cười trên mặt nàng ta nhạt đi đôi chút.

Bên ngoài thì xử lý chính sự, bên trong lại kim ốc tàng kiều?

Vân Tự thót tim, vội vàng đứng dậy, Lộ Nguyên sợ nàng đứng không vững, còn đỡ nàng một phen. Nàng và Lộ Nguyên tiến lên cung kính hành lễ, thanh âm rất nhỏ, sợ làm phiền đến người bên ngoài.

Phía sau hai người, trường kỷ khẽ lay động.

Vân Tự thầm hối hận, biết trước sẽ có cảnh này, nàng tuyệt đối sẽ không ngồi lên trường kỷ kia.

Nàng thậm chí còn có chút oán trách Đàm Viên Sơ, hắn cho nàng vào đây ăn cái gì chứ, sao lại để Dung chiêu nghi đến đây?

Lộ Nguyên cảm thấy không khí trong điện như đông cứng lại, không biết là xấu hổ hay khẩn trương, hắn không dám ngẩng đầu lên, có chút hối hận, đáng lẽ làm xong việc nên nhanh chóng rời đi, nếu không cũng sẽ không gặp phải cảnh này.

Lộ Nguyên thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì, hai vị tổ tông này, hắn một người cũng không dám đắc tội.

Trong Thiên Điện yên tĩnh hồi lâu, Dung chiêu nghi rốt cuộc lên tiếng:

"Thì ra hai ngươi trốn ở đây hưởng thụ."

Nàng ta đưa tay che miệng, dường như không hề để ý đến cảnh tượng vừa rồi, nhưng không thể không nói, Vân Tự và Lộ Nguyên đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Dung chiêu nghi cho phép họ đứng dậy, Vân Tự và Lộ Nguyên đứng lên, thái độ càng thêm cung kính.

Dung chiêu nghi bước tới nhìn lướt qua tình hình trong điện, nàng ta đã đến Thiên Điện này không chỉ một hai lần, tự nhiên không có gì đáng xem, nàng ta nhìn trường kỷ bên cạnh án thư, đặc biệt là đĩa anh đào chưa ăn hết trên bàn.

Ánh mắt nàng ta âm trầm khó đoán.

Năm nay cung Trường Xuân còn chưa có anh đào, hôm nay nàng ta lại thấy ở đây, được một cung nữ nhàn nhã thưởng thức.

Loading...