Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 56

Cập nhật lúc: 2024-11-23 15:52:53
Lượt xem: 4

Sau khi Vân Tự bước ra ngoài, bầu không khí trong điện Dưỡng Tâm thay đổi hẳn.

Y phục nàng vẫn gọn gàng, rũ mắt xuống để lộ cần cổ trắng nõn, một lọn tóc mai lòa xòa bên má, dường như không khác gì lúc mới bước vào, nhưng Thường Đức Nghĩa không dám nhìn nàng thêm một lần nào nữa.

Vân Tự bước ra, cung kính hành lễ với Hứa Thuận Phúc: "Hứa công công."

Hứa Thuận Phúc ngập ngừng:

"Vân Tự cô nương đừng làm khó nô tài."

Vân Tự á khẩu, dường như có chút e thẹn, đôi môi vốn nhạt màu giờ đây ửng đỏ, vành tai cũng hồng lên như sắp rỉ máu.

Hứa Thuận Phúc thầm nghĩ, với những quan tâm mà Hoàng Thượng dành cho Vân Tự, dù sao cũng nên sắp xếp cho nàng một chỗ ở riêng.

Suy cho cùng, Hoàng Thượng cũng không phải chưa từng đến phòng của Vân Tự.

Hắn gọi Thường Đức Nghĩa đến: "Chỗ ở của Vân Tự cô nương đã sắp xếp xong chưa?"

Thường Đức Nghĩa lau mồ hôi, thầm mắng một tiếng, Vân Tự là người Hoàng Thượng để ý, sao ngươi không nói sớm!

Gã nào biết Vân Tự ở đâu, vội vàng ra hiệu cho Thu Viện. Thu Viện vẫn còn hơi sững sờ, nhưng nhanh chóng hoàn hồn, vội đáp:

"Bẩm công công, nô tỳ đã sắp xếp cho Vân Tự... cô nương ở căn phòng trước kia của Sơ Nhi."

Thu Viện ngập ngừng, cuối cùng vẫn thêm hai chữ "cô nương" sau tên Vân Tự.

Nàng ấy chợt nhớ đến lúc Vân Tự mới đến, gọi nàng ấy là "Thu Viện cô nương", trong lòng không khỏi cười khổ.

Sơ Nhi khi hầu hạ ở ngự tiền luôn được yêu thích, cũng được ở một mình một phòng. Vân Tự tuy có thân phận đặc biệt nhưng vẫn là nô tỳ, không thể để nàng ở riêng một phòng trong Thiên điện.

Nghĩ vậy, Hứa Thuận Phúc hỏi:

"Vân Tự cô nương thấy thế nào?"

Vân Tự có thể thấy thế nào? Nàng chỉ là một cung nữ, đương nhiên phải nghe theo sự sắp xếp, nàng nhẹ giọng đáp: "Nô tỳ không có ý kiến gì."

Hứa Thuận Phúc ậm ừ, muốn nhắc Vân Tự không cần tự xưng là "nô tỳ", nhưng lại không có lý do, đành mặc kệ, dù sao Hoàng Thượng cũng không ban vị phân cho nàng.

Hứa Thuận Phúc biết nàng mới đến điện Dưỡng Tâm, có rất nhiều thứ cần thu dọn:

"Thu Viện, ngươi đi cùng Vân Tự cô nương về thu dọn đồ đạc."

Vân Tự ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Hứa Thuận Phúc suýt bật cười, chẳng lẽ cô nương này cho rằng mình thật sự là cung nữ bình thường sao? Nói khó nghe một chút, công việc hàng ngày của hắn đều có tiểu thái giám chuyên trách xử lý, hiện giờ Hoàng Thượng có ý với Vân Tự, nếu hắn không nhìn ra thì cũng không xứng đáng được Hoàng Thượng trọng dụng.

Thu Viện không có ý kiến gì, cung kính đồng ý rồi dẫn Vân Tự trở về phòng.

Phòng của các cung nữ và thái giám nằm tách biệt, các nàng ở phía Tây chính điện, phải đi qua một hành lang dài, xung quanh có vài cây hòe rợp bóng mát. Trên đường đi, Thu Viện rất im lặng, thái độ hoàn toàn khác trước.

Vân Tự liếc nhìn nàng ấy, nhẹ giọng nói: "Đa tạ Thu Viện tỷ tỷ."

Nàng thay đổi cách xưng hô, Thu Viện lập tức nhận ra, ánh mắt phức tạp nhìn nàng: "Vân Tự cô nương không cần gọi nô tỳ như vậy."

Không đợi Vân Tự lên tiếng, Thu Viện lại cứng nhắc nói: "Ở trong cung, quy củ chưa bao giờ là ai đến trước thì địa vị cao hơn, cô nương được sủng ái ở ngự tiền, nô tỳ nên gọi cô nương một tiếng tỷ tỷ."

Nàng ấy nói thật, cũng không hề âm dương quái khí, chỉ là giọng nói lạnh lùng dễ khiến người khác hiểu lầm.

Vân Tự không tranh luận với nàng ấy, khẽ nhíu mày cười khổ: "Chúng ta đều là cung nhân, đừng gọi cô nương gì cả, cũng không cần tự xưng nô tỳ."

Thu Viện ngẩn ra, nhớ đến thân phận cung nữ của Vân Tự, nhất thời nghi hoặc, Hoàng Thượng rõ ràng coi trọng Vân Tự, sao nàng vẫn là cung nữ?

Chẳng lẽ Hoàng Thượng không chịu ban danh phận cho Vân Tự? Muốn nàng cứ thế mà ở lại ngự tiền sao?

Thu Viện có chút nghẹn lời, đây không phải là chuyện tốt gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-56.html.]

Nàng ấy ở ngự tiền đã lâu, biết rõ sự sủng ái của Hoàng Thượng đến nhanh mà đi cũng nhanh, nếu không thể tranh thủ lúc này củng cố địa vị, chờ đến khi Hoàng Thượng hết hứng thú với Vân Tự, nàng chưa chắc đã có kết cục tốt đẹp.

Nghĩ vậy, Thu Viện không nói thêm gì nữa. Nàng ấy và Vân Tự mới quen biết một ngày, chỉ vì thấy nàng cư xử đúng mực mới nói thêm vài câu.

****

Điện Dưỡng Tâm, chính điện.

Vân Tự vừa đi, Hứa Thuận Phúc liền đẩy cửa bước vào. Đàm Viên Sơ vẫn đang ngồi phê duyệt tấu chương, dường như không nghe thấy gì.

Hứa Thuận Phúc cũng không quấy rầy, thay chén trà mới, cung kính cúi đầu đứng chờ. Đến khi Đàm Viên Sơ đặt bút xuống, hắn mới dám lên tiếng:

"Hoàng Thượng, nô tài muốn biết, sau này nên sắp xếp cho Vân Tự cô nương thế nào ạ?"

Đàm Viên Sơ không ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Cứ để nàng tự nhiên."

Hứa Thuận Phúc không hiểu, im lặng hồi lâu, cuối cùng Đàm Viên Sơ cũng chịu ngẩng lên, ánh nến chiếu vào gương mặt hắn, từ sống mũi, lông mày đến đôi mắt.

Hứa Thuận Phúc nghe hắn thản nhiên nói:

"Nàng ấy muốn làm gì thì cứ để nàng ấy làm."

Hứa Thuận Phúc kinh ngạc há hốc mồm, Vân Tự muốn làm gì thì làm gì?

Nói vậy là sao?

Đàm Viên Sơ liếc nhìn Hứa Thuận Phúc, nhớ đến chuyện vừa rồi bên trong điện... không hề che giấu thái độ của mình.

Hắn để nàng vào điện Dưỡng Tâm, vẫn là tâm tư của nửa năm trước.

Nửa năm trước, hắn muốn ban vị phân cho nàng ở ngự nữ, nàng nói không cần, nói Lư tài nhân đối xử tốt với nàng.

Vậy nên nửa năm sau, hắn không cho nàng cơ hội từ chối, trực tiếp đưa nàng vào điện Dưỡng Tâm, thậm chí còn nói ra chuyện chưa từng có nương nương nào ở lại đây.

Nửa năm trước, nàng luôn tìm cách câu dẫn hắn.

DTV

Nửa năm sau, cũng nên đổi lại, đến lượt hắn dùng vị phân để "câu" nàng.

*****

Sống lưng nữ tử bị ép vào trên ngự án, buộc phải ngẩng cao cổ, y phục xộc xệch để lộ đôi chân trắng nõn, như có như không mà câu lấy hông hắn, tấu chương bị rơi xuống đất, tiếng động làm quấy nhiễu cả hai người.

Nàng bỗng hoàn hồn, rụt rè giương mắt hạnh nhìn hắn, sắc nến ôn nhu nhàn nhạt chiếu vào trên người nàng, từ đôi mắt hạnh long lanh phản chiếu nét quyến rũ vụng về khó tả.

Đàm Viên Sơ suýt bật cười, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

Nút áo nàng bị cởi ra vài cúc, tóc tai rối bù, trâm cài rơi xuống đất suýt nữa gãy làm đôi, mái tóc đen dài xõa tung trên vai, gương mặt càng thêm mơ hồ. Váy áo mỏng manh, thấp thoáng có thể thấy chiếc yếm xanh biếc bên trong cùng làn da ửng đỏ.

Xuân sắc dạt dào, hương thơm và ánh nến trong điện như thêm phần kiều diễm ái muội.

Một tay hắn đặt trên thắt lưng nàng, siết chặt eo thon. Nàng run rẩy khó khăn hỏi: "Hoàng thượng muốn nô tỳ ở đây sao?"

Nàng khẽ ngẩng đầu lên, phong tình vạn chủng. Đàm Viên Sơ thầm nghĩ không thể nghe theo yêu ma này, cứ để nàng tuỳ ý hành động, không biết đến bao giờ mới xong.

Nhưng, một sợi tóc của nàng vô tình lướt qua cổ hắn, một sợi khác quấn quanh ngón tay hắn, tạo nên cảm giác ngứa ngáy khó tả. Đàm Viên Sơ nhìn xung quanh, chỉ có hai ngọn nến leo lét, một ngự án đơn giản, trên mặt còn chất đầy tấu chương, nàng bị đè đến khó chịu, cả người đều căng cứng.

Có lẽ không phải khó chịu, mà là căng thẳng và bất an.

Cuối cùng Đàm Viên Sơ cũng buông nàng ra, cài lại cúc áo cho nàng rồi đỡ nàng ngồi dậy. Không thể không nói, eo nàng thật sự rất nhỏ, khiến hắn cảm thấy chỉ cần một tay là có thể ôm trọn, dễ dàng nảy s.i.n.h d.ụ.c vọng đen tối.

Hắn rũ mắt xuống nhìn gương mặt nàng, nửa thật nửa giả nói:

"Ngươi giống như rất phiền phức."

Nàng cố ý cắn môi, nhẹ rũ đôi mắt hạnh mang theo vẻ nhu nhược đáng thương. Đàm Viên Sơ nhắm mắt, muốn nhắc nhở nàng đừng có biến khéo thành vụng.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn không nói gì.

Loading...