Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 41
Cập nhật lúc: 2024-11-23 15:52:26
Lượt xem: 2
Thánh giá rời đi, điện Hòa Nghi lại chìm vào một mảnh tĩnh mịch.
Vân Tự kết thúc cuộc trò chuyện với Tiểu Dung Tử, trở lại trong điện. Bên trong điện có chút hỗn loạn, Thu Linh đang lục tung tìm kiếm thứ gì đó. Lư tài nhân thấy nàng, ho nhẹ một tiếng hỏi:
"Ngươi vừa rồi đi đâu vậy?"
Vân Tự cung kính cúi đầu: "Nô tỳ thấy thánh giá đến, sợ ở trước mặt ngự tiền thất lễ, nên ra phía sau điện tránh đi."
Lư tài nhân biết nguyên nhân nàng tránh mặt Hoàng Thượng, ánh mắt có chút không tự nhiên mà dời đi. Nhưng thấy Vân Tự thần sắc như thường, nàng ta rốt cuộc cũng là chủ tử, rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, ngay sau đó, nàng ta tươi cười ngồi dậy.
Vân Tự nhìn thấy, không khỏi thầm than trong lòng.
Ở chốn hậu cung này, Hoàng Thượng đối với các phi tần không khác gì linh đan diệu dược. Lư tài nhân bị đè nén hồi lâu, tâm tình phiền muộn đều hiện rõ trên mặt. Nhưng Hoàng Thượng chỉ cần đến một chuyến, những cảm xúc buồn bực kia liền biến mất khỏi gương mặt Lư tài nhân, thậm chí còn tràn đầy vui mừng.
Lư tài nhân có chút vui mừng, lại có chút sốt ruột: "Ta nhớ rõ ngày ấy Khâu tài nhân đưa ta hương cao là ngươi cất đi, mau tìm xem còn lại bao nhiêu?"
Nghe vậy, Thu Linh dừng động tác trên tay.
Vân Tự không rõ nguyên do, nhưng vẫn nhanh chóng tìm ra hai hộp hương cao từ ngăn kéo dưới bàn trang điểm, trong mắt hiện lên một chút khó hiểu:
"Chủ tử sao bỗng nhiên nhớ tới thứ này?"
Lư tài nhân nhớ tới điều gì đó, trên mặt lộ ra một chút thẹn thùng, Thu Linh thay nàng ta trả lời: "Vừa rồi Hoàng Thượng đột nhiên hỏi chủ tử dùng hương cao gì, còn nói mùi hương này rất dễ ngửi."
Lời Hoàng Thượng nói đương nhiên không phải như vậy, nhưng không ảnh hưởng Thu Linh thêm mắm dặm muối một phen.
Trong mắt Vân Tự hiện lên một tia nghi hoặc, Hoàng Thượng thật sự đã nói vậy sao? Lư tài nhân cong khóe môi, không phản bác.
DTV
Vân Tự thấy khó hiểu. Nàng từng ở điện Trung Tỉnh một thời gian, nghe Lưu công công nói, kỳ thật nữ tử mang thai không nên dùng hương liệu, đối với bản thân và thai nhi đều không có lợi.
Nàng không biết Hoàng Thượng có rõ ràng điểm này hay không, nhưng điều đó khiến Vân Tự sinh ra hoài nghi, Hoàng Thượng thật sự đang khen Lư tài nhân sao?
Bất luận chân tướng là gì, Vân Tự không có mặt ở đó, không thể đưa ra bất kỳ đánh giá nào. Nhưng nàng cũng không dám biểu hiện bất mãn ngay lúc này, thuận theo lời Lư tài nhân nói:
"Còn hai hộp ạ."
Lư tài nhân nghe vậy, phảng phất cảm thấy ít, có chút không vui mà bĩu môi: "Thôi được, cứ dùng nhiều thêm một chút."
Có lẽ vì hôm nay Hoàng Thượng đã đến khiến Lư tài nhân sinh ra hy vọng, nàng ta không còn cả ngày buồn bực oán giận, mà tích cực trang điểm bản thân, cố gắng để khi Hoàng Thượng lại đến, sẽ nhìn thấy nàng ta ở trạng thái tốt nhất.
Nhưng thánh tâm khó dò, chờ đến khi hai hộp hương cao kia sắp thấy đáy, Đàm Viên Sơ cũng chưa một lần ghé qua điện Hòa Nghi.
*****
Thời gian cũng sắp đến cuối năm.
Lư tài nhân vẫn chưa được giải trừ lệnh cấm túc, nếu qua năm mà vẫn không được giải, nàng ta nhất định sẽ bỏ lỡ tiệc tất niên.
Không khí trong điện Hòa Nghi ngày càng nặng nề, gần đây ngay cả Thu Linh cũng không dám đến nội điện hầu hạ. Vân Tự mặc kệ nàng ta, cứ an phận làm việc của mình. Lư tài nhân đã mang thai tháng thứ tư, bụng hơi nhô lên, có thể nhìn thấy rõ ràng.
Thái y viện và thượng y cục không dám chậm trễ, y phục của Lư tài nhân đã phải thay đổi vài lần cho vừa với kích cỡ.
Hôm nay Vân Tự như thường lệ vào nội điện hầu hạ, sau khi trang điểm cho Lư tài nhân xong, liền rũ mắt đứng phía sau nàng ta.
Gần đây Lư tài nhân thường xuyên một mình ngồi trước gương đồng, ôm gương than thở. Nhưng hôm nay, nàng ta đột nhiên hỏi: "Vân Tự, hôm nay là ngày bao nhiêu?"
Nàng ta nhìn gương đồng, không còn vẻ vui mừng như hôm Hoàng Thượng đến, trên người toát ra vẻ tĩnh mịch tiều tụy.
Vân Tự biết nàng ta không hỏi giờ giấc, nhanh chóng đáp:
"Hôm nay là mùng chín tháng mười hai ạ."
Lư tài nhân nhìn người trong gương, khẽ cười: "Nhanh thật đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-41.html.]
Vân Tự không biết nên đáp lại thế nào, liền nghe Lư tài nhân nói bằng giọng nhàn nhạt:
"Ngày mai là sinh thần của ta, Vân Tự, ngươi nói xem Hoàng Thượng có đến thăm ta không?"
Vân Tự giật mình, sau khi Tụng Nhung rời đi, cung nhân trong điện đều không hiểu rõ Lư tài nhân, nên không ai biết ngày mai là sinh thần của nàng ta.
Nhưng Vân Tự cũng không thể cho nàng ta câu trả lời.
Lư tài nhân cúi đầu nhìn hộp hương cao sắp dùng hết, thất thần lẩm bẩm: "Ngài ấy không phải thích hương cao này sao, sao lại một lần cũng không đến..."
Vân Tự chợt cứng họng, nàng luôn cảm thấy Hoàng Thượng không phải thích mùi hương cao, mà là đang nhắc nhở Lư tài nhân một cách kín đáo.
Đáng tiếc, Lư tài nhân vĩnh viễn không thể hiểu được dụng ý của Hoàng Thượng, hai người chỉ có thể ngày càng xa cách.
Suốt thời gian qua Lư tài nhân không hề khóc, nàng ta luôn ôm hy vọng Hoàng Thượng sẽ đến thăm mình, cho nên chưa từng rơi lệ. Nhưng có lẽ ngày mai là một ngày đặc biệt, khiến nàng ta cảm thấy tủi thân, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống. Nàng gục xuống bàn khóc nức nở, tiếng khóc truyền đến:
"Vân Tự... Ta nhớ nương..."
Ở nhà, nương sẽ không để nàng ta chịu những ủy khuất này.
Vân Tự chỉ có thể vỗ về lưng nàng ta, yên lặng ở bên cạnh. Lúc này bất kỳ lời an ủi nào cũng đều trở nên vô nghĩa.
Không biết qua bao lâu, Lư tài nhân bỗng nhiên nắm lấy cánh tay Vân Tự, kêu lên một tiếng đau đớn. Nàng ta nhíu chặt mày, sắc mặt trở nên tái nhợt không còn chút huyết sắc, vẻ mặt vô cùng khó chịu. Nàng ta ngã vào lòng Vân Tự, Vân Tự sợ hãi nhảy dựng lên:
"Chủ tử, người làm sao vậy?!"
Lư tài nhân một tay ôm bụng, tiếng kêu đau đớn từ cổ họng tràn ra, mồ hôi lạnh không ngừng rơi xuống, cả người run rẩy: "... Đau... Đau quá... Vân, Vân Tự... Đau..."
Nàng ta đau đến mức hàm răng run lên, thân thể không tự chủ cuộn tròn lại, nước mắt vô thức rơi xuống.
Vân Tự chưa bao giờ thấy Lư tài nhân như vậy, sợ tới mức trực tiếp gọi người, không dám chậm trễ một chút nào:
"Tiểu Dung Tử! Thái y! Mau đi mời thái y!"
Cửa điện "ầm" một tiếng bị đẩy ra, thân ảnh Tiểu Dung Tử và Lục Tùng xuất hiện. Nhìn thấy tình hình trong điện, Tiểu Dung Tử lập tức chạy ra ngoài. Có cung nhân điện Hòa Nghi chắn cửa, nhưng Tiểu Dung Tử chỉ gầm lên:
"Tài nhân xảy ra chuyện, các ngươi gánh vác nổi trách nhiệm sao?!"
Cung nhân bị dọa sợ, liếc nhìn nhau rồi vội vàng tránh đường. Đợi Tiểu Dung Tử chạy đi, nghe thấy điện Hòa Nghi truyền đến tiếng hỗn loạn, lập tức có người thấp giọng nói: "Mau đi bẩm báo Hoàng Thượng và nương nương!"
Trong điện Hòa Nghi, Thu Linh và Lục Tùng đều bị biến cố này dọa sợ, hoảng hốt chạy vào.
Thu Linh càng thêm hoang mang lo sợ: "Sao lại thế này!"
Vân Tự không có tâm trí để ý đến nàng ta, Lư tài nhân càng lúc càng đau, cả người run rẩy trong lòng nàng. Vân Tự quyết đoán nói: "Đừng nói nhảm nữa, mau cùng ta đỡ chủ tử lên giường!"
Có lẽ vì Lư tài nhân vẫn luôn quen với sự chăm sóc của Vân Tự, lúc này cứ liên tục gọi tên nàng: "... Vân Tự... Ta, đau quá..."
Tiếng khóc của nàng ta bị cơn đau lấn át, yếu ớt đến mức gần như không nghe thấy, run rẩy phát ra: "... Đau... Đi, mời Hoàng Thượng... Vân Tự... Đi mời..."
Nàng ta đau đến nỗi nói năng lộn xộn, Vân Tự quay đầu nói: "Đi mời Hoàng Thượng! Nhanh lên!"
Lục Tùng chạy nhanh như bay đến chỗ Hoàng Thượng.
Vân Tự quỳ trước giường, thấy Thu Linh vẫn còn ngây người, nhíu mày quát: "Còn ngẩn ra đó làm gì, đi lấy nước!"
Thu Linh giật mình, hoàn hồn lại, vội vàng lau mặt rồi chạy ra ngoài.
Tất cả mọi người trong điện Hòa Nghi đều vội vàng chạy tới chạy lui. Vân Tự nắm lấy tay Lư tài nhân, mặc kệ trong lòng có bao nhiêu cảm xúc, vào khoảnh khắc này, Lư tài nhân đau đến mức thần trí mơ hồ vẫn không ngừng gọi tên nàng, đều bị nàng đè nén xuống. Vân Tự nhắm mắt rồi lại mở ra, cố gắng trấn tĩnh, nàng không màng tôn ti mà vỗ vỗ mặt Lư tài nhân, cắn răng nói:
"Chủ tử, người nhất định phải kiên trì, Hoàng Thượng sẽ đến, nhất định sẽ đến!"
"Ngày mai là sinh thần người, người phải vui vẻ đón sinh thần, nô tỳ còn chuẩn bị nấu mì trường thọ cho người!"