Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 38
Cập nhật lúc: 2024-11-23 15:52:21
Lượt xem: 3
Vân Tự âm thầm phiền muộn. Còn Đàm Viên Sơ thì hoàn toàn không hay biết chuyện này. Sau chuyện của Dương tiệp dư, vừa lúc triều đình bận rộn, hắn càng ít đến hậu cung hơn. Thái y thỉnh thoảng bẩm báo tình hình của điện Hòa Nghi, biết được đứa bé trong bụng Lư tài nhân không gặp vấn đề gì, hắn cũng không để tâm đến chuyện này nữa.
Cho đến khi cung Từ Ninh phái người đến mời, Đàm Viên Sơ nhìn Hứa Thuận Phúc:
“Ai đến chỗ Thái hậu nói linh tinh?”
Bị hắn bất ngờ hỏi đến, Hứa Thuận Phúc vội vàng kêu oan: “Hoàng thượng minh giám, không phải nô tài.”
Đàm Viên Sơ lạnh nhạt nhếch môi, đặt bút xuống, bảo Hứa Thuận Phúc chuẩn bị đến cung Từ Ninh.
Trong cung Từ Ninh, Tĩnh phi đang trò chuyện cùng Thái hậu. Hai người là cô cháu, ở chung rất tự nhiên. Đàm Viên Sơ vừa vào, Tĩnh phi cung kính đứng dậy hành lễ, Đàm Viên Sơ đỡ nàng ấy dậy:
“Tĩnh phi cũng ở đây à.”
Thái hậu trừng mắt nhìn hắn: “Dung nhi thường xuyên đến đây trò chuyện với ai gia, không giống người nào đó.”
“Người nào đó” sờ sờ mũi. Trong điện không có người ngoài, Đàm Viên Sơ cũng không giữ hình tượng, hắn ngồi xuống, thấy Tĩnh phi đã bóc sẵn một quả nho, liền đưa tay ra không chút khách khí. Tĩnh phi bất đắc dĩ lắc đầu, đưa quả nho cho hắn. Đàm Viên Sơ ném quả nho vào miệng, cười khẽ:
“Nhi thần cũng muốn ngày ngày hầu hạ bên cạnh mẫu hậu, nhưng triều chính bận rộn, nhi thần cũng không còn cách nào khác.”
Thái hậu cười lớn, bà nhìn Tĩnh phi: “Đừng để ý đến Hoàng Thượng, cứ để Hoàng Thượng tự bóc, trong cung nhiều nô tài như vậy, sai bảo con làm gì.”
Đàm Viên Sơ chậc lưỡi, giả vờ hạ giọng nhưng thật ra cố ý để mọi người trong cung đều nghe thấy, lắc đầu thở dài:
“Nhi thần biết mẫu hậu thương Tĩnh phi, nhi thần tự bóc là được chứ gì.”
Hắn túm lấy một quả nho, cũng không bóc vỏ mà trực tiếp ném vào miệng, trông chẳng ra dáng vẻ gì.
Thái hậu tức giận trừng mắt nhìn hắn. Sau một hồi nói đùa, Đàm Viên Sơ mới chịu ngồi nghiêm chỉnh hỏi chuyện chính sự: "Mẫu hậu cố ý gọi nhi thần đến đây, tổng không phải chỉ muốn nhi thần đến Từ Ninh Cung ăn nho chứ?”
Thái hậu cũng nghiêm mặt lại, hỏi hắn: “Nghe nói Hoàng Thượng cấm túc Lư tài nhân?”
Đàm Viên Sơ gật đầu thừa nhận.
Thấy thái độ thờ ơ của hắn, Thái hậu có chút bất đắc dĩ, thanh âm bà tăng lên:
“Tuy Hoàng Thượng có ý tốt, nhưng dù sao nàng ta cũng đang mang thai, tâm tư nhạy cảm, chưa chắc đã hiểu được ý Hoàng Thượng. Hoàng Thượng cũng nên quan tâm đến nàng ta một chút.”
Đàm Viên Sơ không phản bác, chỉ cười cười: “Mẫu hậu nói đúng.”
Thái hậu nhìn là biết hắn không để tâm, liền trực tiếp ra lệnh:
“Hoàng Thượng tự mình đến điện Hòa Nghi thăm hỏi nàng ta một chút đi.”
Đàm Viên Sơ gật đầu: “Nhi thần lát nữa sẽ đi.”
Thái hậu nghẹn lời, một lúc lâu sau mới lắc đầu: “Biết ngay là Hoàng Thượng lừa gạt ai gia mà.”
Đàm Viên Sơ cảm thấy oan ức:
“Nhi thần luôn nghe lời mẫu hậu, sao mẫu hậu lại trách nhi thần?”
Tĩnh phi cúi đầu, che miệng cười.
Đàm Viên Sơ nhướng mày: “Nhìn xem, ngay cả biểu muội cũng thấy không nhịn được.”
Lúc đầu hắn gọi là Tĩnh phi, giờ lại đổi thành biểu muội, Thái hậu lập tức trừng mắt, phẩy tay đuổi:
“Đi đi đi, nhìn thấy Hoàng Thượng là ai gia đau đầu.”
Đàm Viên Sơ cũng không khách sáo, đứng dậy cáo lui.
Sau khi Đàm Viên Sơ rời khỏi Từ Ninh Cung, trong điện dần yên tĩnh trở lại. Tĩnh phi bóc thêm một quả nho đưa cho Thái hậu: "Cô mẫu cũng thử xem.”
Thái hậu nhìn nàng ấy, nhận lấy quả nho rồi thở dài: “Dung nhi, rốt cuộc con nghĩ gì vậy?”
Mẫu thân của chất nữ mất sớm, bản thân nàng ấy cũng ốm yếu bệnh tật. Sau khi anh trai tục huyền, bà sợ nàng ấy sống trong phủ sẽ cô đơn, nên đã xin ân điển cho nàng ấy tiến cung làm chủ tử.
Đương nhiên, bà cũng đã hỏi ý kiến của Dung nhi, Dung nhi đồng ý ngay.
Tuy rằng trong cung cũng cô quạnh, nhưng ít ra sẽ không khiến nàng ấy có cảm giác mình là người ngoài trong chính ngôi nhà của mình.
Nói Dung nhi không có hứng thú với hoàng nhi, bà cũng không cho là vậy, nhưng Dung nhi lại chẳng làm gì cả, suốt ngày chỉ đến bầu bạn với bà. Vị phân không thấp, vậy mà ân sủng lại chẳng bằng một tiểu tài nhân.
Nhưng cho dù Thái Hậu đau lòng đứa chất nữ này, trong lòng bà, hoàng nhi vẫn là quan trọng nhất.
Thấy hoàng nhi luôn thản nhiên, hờ hững gọi Tĩnh phi là biểu muội, Thái Hậu tự nhiên nhận ra hoàng nhi không có ý đó với Dung nhi. Hắn có thể cho nàng ấy tiến cung làm nương nương cũng là vì nể mặt bà. Chính vì hiểu rõ điều này, bà mới không ép buộc hoàng nhi.
Nhưng thỉnh thoảng, bà vẫn cố ý tạo cơ hội cho hai người, nhưng đều bị hoàng nhi khéo léo lảng tránh, không kháng cự nhưng cũng không thân thiết.
Nghĩ đến đây, Thái Hậu lại có chút tức giận.
Tĩnh phi ngẩng đầu cười khẽ: “Cô mẫu đã làm rất nhiều cho Dung nhi rồi, hiện giờ như vậy là tốt lắm rồi, Dung nhi không có mong cầu gì xa vời.”
Nghe vậy, Thái Hậu lại liếc nhìn nàng ấy. Nếu thật sự không có ý, sao lại nói ra hai chữ “xa vời”?
Tĩnh phi không nói gì thêm, Thái hậu cũng không ép hỏi. Bà luôn cho rằng con cháu tự có phúc của con cháu, bà đã nhúng tay vào đủ rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-38.html.]
Còn Đàm Viên Sơ, sau khi rời khỏi Từ Ninh Cung, liền phân phó đến điện Hòa Nghi.
Đàm Viên Sơ nhắm mắt lại, vẻ mặt không chút cảm xúc dựa vào loan giá. Hắn không muốn gặp Tĩnh phi, người biểu muội này hắn cũng thấy có chút đáng thương, nhưng chỉ có vậy mà thôi.
Tình cảm nam nữ không thể miễn cưỡng.
Hắn không có tình cảm với Tĩnh phi chính là không có, cho dù Thái Hậu có sắp xếp cho hắn gặp Tĩnh phi cũng vô dụng.
May mà Thái Hậu cũng chỉ dừng lại ở mức độ đó, Tĩnh phi cũng không lợi dụng chuyện này để làm gì, hắn vẫn có thể coi Tĩnh phi như biểu muội, không đến mức sinh ra cảm giác chán ghét.
Tính ra, Lư tài nhân bị cấm túc cũng đã hơn một tháng, tính tình cũng nên kiềm chế lại một chút.
Hắn không phải cố ý muốn mài giũa tính tình của Lư tài nhân, chỉ là nàng ta không biết cách khiêm tốn, cứ gây ra nhiều rắc rối.
Đang nghĩ ngợi, loan giá đã đến điện Hòa Nghi.
Đàm Viên Sơ vừa xuống loan giá, liền thấy một nữ tử lấy tay che mặt bước ra khỏi điện. Nàng đứng trên hành lang hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn trời. Vì động tác này mà nàng buông tay xuống, lộ ra dấu tay đỏ ửng trên má, đôi mắt hạnh long lanh ngấn lệ, nhưng vẫn cắn chặt môi kìm nén cảm xúc.
Đàm Viên Sơ quay đầu hỏi Hứa Thuận Phúc: "Dạo này Lư tài nhân còn gây sự không?”
Hứa Thuận Phúc cười khổ, không biết nên trả lời thế nào.
Đàm Viên Sơ cao lớn như vậy mà lại đứng ở cửa cung, Vân Tự không phải người mù, cho dù lúc đầu không để ý, sau đó cũng nhìn thấy. Nàng ngơ ngác nhìn Đàm Viên Sơ.
Nàng có chút hoang mang, chẳng phải Lư tài nhân đang bị cấm túc sao? Tại sao Hoàng Thượng lại đến điện Hòa Nghi?
Thấy nữ tử đã chú ý đến mình, Đàm Viên Sơ vẫy tay với nàng.
Vân Tự cứng người, nàng có chút do dự. Lư tài nhân đã nghi ngờ nàng, nàng không muốn ở trong điện Hòa Nghi quá gần gũi với Hoàng Thượng.
Nhưng nàng không động đậy, không có nghĩa là Đàm Viên Sơ sẽ chiều theo ý nàng. Hắn trực tiếp đi đến trước mặt nàng, nâng cằm nàng lên, nhìn dấu tay trên má nàng, thanh âm nhàn nhạt không nghe ra cảm xúc:
“Bị đánh?”
Hứa Thuận Phúc rất biết điều, trong nháy mắt trong sân chỉ còn lại hai người bọn họ.
Vân Tự không dám động, cũng không dám tránh, chỉ có thể run rẩy cụp mắt xuống: “Là nô tỳ chọc chủ tử không vui.”
Vừa dứt lời, cằm nàng bỗng nhiên bị siết chặt.
Lúc này Vân Tự không khỏi cảm thấy may mắn. Lư tài nhân vừa rồi tâm trạng không tốt, thấy nàng bưng trà vào cũng thấy phiền, chủ yếu là vì Lư tài nhân đã nghi ngờ nàng. Hiện giờ bị nhốt trong điện Hòa Nghi, tâm trạng bức bối, nàng ta lại càng thấy gương mặt này của Vân Tự chướng mắt. Nói cho cùng là giận cá c.h.é.m thớt, sau khi tát nàng một cái, Lư tài nhân lại cảm thấy không được tự nhiên, lấy cớ mệt mỏi để đuổi nàng ra ngoài.
Vì vậy, Lư tài nhân sẽ không đột ngột xuất hiện, cũng sẽ không nhìn thấy cảnh này.
Đàm Viên Sơ tâm trạng không vui, thanh âm càng thêm lạnh nhạt:
“Trẫm không muốn nghe những lời vô nghĩa.”
Vân Tự cắn môi im lặng, một lúc lâu sau, nàng nắm lấy tay áo của Đàm Viên Sơ nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng, nô tỳ đau.”
Đàm Viên Sơ không khỏi nhớ đến chuyện nàng từ chối vị phân hắn ban cho, tức giận nói: "Tự làm tự chịu.”
Vân Tự run rẩy buông tay.
DTV
Thấy vậy, Đàm Viên Sơ cũng buông cằm nàng ra, thản nhiên nói: “Về bôi thuốc đi.”
Chưa để Vân Tự nói gì, ánh mắt hắn lóe lên vẻ khó hiểu, khiến Vân Tự run sợ: "Ngươi nỡ để gương mặt này bị hủy hoại?”
Vân Tự đương nhiên không nỡ, nhưng nàng không dám nghĩ đến ý tứ trong lời nói của Đàm Viên Sơ, quay đầu bỏ đi.
Đàm Viên Sơ thu tay lại, lạnh nhạt nói: "Đưa cho nàng ấy một lọ thuốc.”
Hứa Thuận Phúc vội vàng đáp: “Nô tài tuân mệnh.”
Cung nhân trước đó lại trở về phía sau Đàm Viên Sơ. Đàm Viên Sơ nhìn bức rèm trong điện, nghĩ đến lời Thái Hậu nói, cuối cùng cũng bước vào, nhưng tâm trạng đã hoàn toàn khác lúc ban đầu.
Lư tài nhân đương nhiên chưa ngủ, nàng ta bồn chồn đ.ấ.m nhẹ vào giường, hối hận vì đã thất thố. Nghe thấy tiếng động, liền theo bản năng quát lên: "Không phải đã nói ta muốn nghỉ ngơi, không cần vào quấy rầy sao?”
Vừa dứt lời, nàng ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng người đứng sau lớp rèm, bỗng nhiên sững lại: “Hoàng Thượng?!”
Đàm Viên Sơ đứng ở cửa, khẽ nhướng mày: "Nếu Lư tài nhân muốn nghỉ ngơi, vậy trẫm đi?”
Lư tài nhân vội vàng xuống giường, thậm chí còn chưa kịp xỏ giày, sợ Đàm Viên Sơ thật sự rời đi, nàng ta vội vàng giữ c.h.ặ.t t.a.y hắn: "Hoàng Thượng, đừng mà!”
Bây giờ đã là tháng mười một, đầu đông thời tiết rất lạnh. Trong điện Hòa Nghi có trải thảm, nhưng cho dù vậy, đi chân trần lâu cũng sẽ thấy lạnh.
Đàm Viên Sơ thuận theo lực đạo của nàng ta, cùng nàng ta ngồi xuống trường kỷ.
Hắn đảo mắt nhìn quanh điện. Hoàng Hậu không bạc đãi nàng ta, trong điện đốt hai lò than, than được đưa đến điện Hòa Nghi đều là loại tốt, không hề có khói, cả nội điện đều ấm áp.
Gặp lại Lư tài nhân, nàng ta gầy đi không ít, má hóp lại thấy rõ, có thể thấy được khoảng thời gian bị cấm túc này đã khiến nàng ta hao tổn tâm sức. Tuy nói vậy, nhưng mặt nàng ta vẫn được trang điểm kỹ càng, thoang thoảng hương thơm, dung mạo vẫn xinh đẹp như trước.
Nói Lư tài nhân thông minh, nàng ta lại không làm việc gì thông minh cả. Nhưng nói Lư tài nhân không thông minh, thì giờ phút này, nàng ta lại biết dỗ dành, không hề oán trách, chỉ mềm mỏng làm nũng:
“Tần thiếp chỉ là bị nô tài chọc tức, làm sao nỡ để Hoàng Thượng đi.”
Đàm Viên Sơ mỉm cười, nhưng đáy mắt vẫn bình tĩnh:
“Ồ? Ai chọc nàng không vui?”