Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 37
Cập nhật lúc: 2024-11-23 15:52:19
Lượt xem: 3
Chuyện xảy ra ở cung Khôn Ninh không ai hay biết, nhưng cung Trường Xuân cũng chẳng được yên bình.
Dung chiêu nghi sau khi hồi cung, trước tiên đến thăm tiểu công chúa. Sau khi hỏi cung nhân, nàng ta mới biết Hoàng Thượng quả thật đã đến đây một chuyến.
Nàng ta khẽ nhíu mày, cười khẩy.
Lát sau, nàng ta cúi xuống hôn lên gương mặt tiểu công chúa, dịu dàng thủ thỉ:
“Con xem, phụ hoàng thật là yêu thương con, ngay cả mẫu phi cũng không bằng con.”
Xác nhận tiểu công chúa đã ngủ say, Dung chiêu nghi mới trở về chính điện. Đồng Vân hầu hạ nàng ta tắm rửa, cười nói:
“Trong lòng Hoàng Thượng vẫn luôn nhớ thương nương nương và tiểu công chúa.”
Dung chiêu nghi thích nghe những lời này, nhưng vẫn không nhịn được hừ nhẹ: “Người mà Hoàng Thượng nhớ thương có hơi nhiều."
Đồng Vân dở khóc dở cười, không biết nên nói tiếp thế nào.
Nhưng ngay sau đó, Đồng Vân lại nhíu mày:
“Tụng Nhung đúng là tham lam, nhận đồ của nô tỳ rồi mà còn dám cấu kết với điện Trường Nhạc.”
Dung chiêu nghi ngâm mình trong bồn tắm, cười khẩy:
“Đó chẳng phải là tự tìm đường c.h.ế.t sao?”
Lư tần chỉ bị giáng xuống làm tài nhân, còn Tụng Nhung lại bị đưa đến Thận Hình Tư. Có điều, Hoàng Hậu không nói rõ sẽ xử lý nàng ta như thế nào, cuối cùng e rằng vẫn phải trở về điện Hòa Nghi.
Nhưng với tính cách của Lư tài nhân, chắc chắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng ta.
Dung chiêu nghi bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, nụ cười trên mặt dần biến mất. Đồng Vân khó hiểu: “Nương nương sao vậy?”
“Bản cung chỉ là hôm nay mới để ý đến một chuyện.”
Vẻ mặt Đồng Vân nghi hoặc.
Dung chiêu nghi thản nhiên nói: “Ngươi có nhìn thấy cung nữ bên cạnh Lư tài nhân không?”
Đồng Vân lắc đầu: "Nô tỳ không để ý lắm, chỉ nhớ là nàng ta luôn cúi đầu đi theo Lư tài nhân, trông rất cung kính, biết thân biết phận.”
Dung chiêu nghi khẽ nhếch môi, ý vị thâm trường: “Thật vậy sao?”
Đồng Vân không hiểu: “Nô tỳ nhớ Lư tài nhân gọi nàng ta là Vân Tự. Nàng ta có vấn đề gì sao?”
Dung chiêu nghi bước ra khỏi bồn tắm, đôi chân thon thả lướt qua thành bồn, nước vương vãi khắp nền nhà. Đồng Vân vội vàng lấy khăn lau khô, rồi nhanh chóng giúp nàng ta mặc y phục.
Thanh âm chậm rãi của Dung chiêu nghi vang lên: "Không phải có vấn đề, mà là gương mặt của nàng ta……”
Nàng ta dừng lại một chút, Đồng Vân ngẩng đầu lên vẻ khó hiểu, Dung chiêu nghi mới chậm rãi nói tiếp:
“Quá mức xinh đẹp.”
Đồng Vân không hình dung được, nàng ta lắc đầu: “Nương nương mới là quốc sắc thiên hương, dung mạo của một nô tỳ, sao có thể sánh được với nương nương?”
Dung chiêu nghi khẽ mím môi. Đương nhiên nàng ta không muốn thừa nhận mình thua kém người khác, nhưng khi nhìn thấy Vân Tự, nàng ta lại không thể không đồng tình với lời nói của Đồng Vân.
Nàng ta không nói gì, Đồng Vân lập tức hiểu ý, trong lòng có chút kinh ngạc.
Dung chiêu nghi có thể được sủng ái trong hậu cung, dung mạo tự nhiên là diễm lệ hơn người, trong cung khó tìm được ai sánh bằng. Vậy mà nữ tử được nương nương khen ngợi như vậy, lại chỉ là một cung nữ nhỏ bé?
Đồng Vân không muốn tin, nhưng lại không thể không tin. Nàng ta hoang mang: “Nếu đúng như lời nương nương nói, tại sao Lư tài nhân lại dám mang nàng ta theo bên mình?”
Dung chiêu nghi hừ lạnh: "Lư tài nhân vụng về cũng không phải ngày một ngày hai.”
Đồng Vân nghẹn lời, một lúc lâu sau mới hỏi: “Vậy chúng ta phải làm sao?”
“Theo dõi nàng ta. Bản cung không muốn hậu cung này lại đột nhiên xuất hiện thêm một người nữa.”
*****
Vân Tự không hề hay biết đã có người bắt đầu đề phòng mình.
Lư tài nhân sau khi trở về, dường như mới bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện, nàng ta đập phá đồ đạc một hồi rồi lại bò lên giường khóc lóc thảm thiết.
“Tiện nhân! Tiện nhân! Đều là tiện nhân!”
Cung nhân trong điện Hòa Nghi sợ hãi quỳ đầy đất, Vân Tự cũng không ngoại lệ.
Lần mang thai này mang lại lợi ích gì cho Lư tài nhân, Vân Tự không rõ, nhưng nàng biết rõ tính tình Lư tài nhân đã thay đổi rất nhiều.
Trong cung, chuyện này cũng chẳng có gì lạ. Vừa mới đắc thế, hiếm có ai giữ được bình tĩnh.
Tiểu Dung Tử, Lục Tùng và những người khác hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết Hứa công công đột nhiên đến đưa Tụng Nhung đi. Liên tưởng đến những biểu hiện khác thường của Tụng Nhung, bọn họ đoán có lẽ đã xảy ra chuyện, nhưng không ngờ chủ tử lại bị giáng vị, hơn nữa, Tụng Nhung cũng không thể trở về.
Màn đêm buông xuống dày đặc, tiếng gió rì rào trong rừng trúc, điện Hòa Nghi cả đêm không yên tĩnh.
Đợi đến khi Lư tài nhân mệt mỏi thiếp đi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Vân Tự đứng dậy, hai chân suýt nữa thì mềm nhũn, Tiểu Dung Tử vươn tay nhanh chóng đỡ lấy nàng, Lục Tùng lặng lẽ siết c.h.ặ.t t.a.y trong tay áo.
Tiểu Dung Tử nói: “Tỷ tỷ vất vả cả ngày rồi, mau về nghỉ ngơi đi, đệ ở đây trông coi là được.”
Vân Tự không từ chối, nàng thật sự rất mệt.
Thu Linh chuẩn bị nước ấm cho nàng. Vân Tự cởi y phục, cúi đầu nhìn cánh tay, làn da trắng nõn in hằn vài vết móng tay, bị rách da rỉ máu. Vân Tự mím môi, nàng qua loa lau thân thể rồi mới bôi thuốc.
Nằm trên giường, Vân Tự mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng không biết những việc mình làm hôm nay đúng hay sai, nhưng Lư tài nhân đã nghi ngờ nàng, có lẽ nàng nên thay đổi kế hoạch.
Ý nghĩ này càng trở nên rõ ràng sau khi Tụng Nhung bị đưa trở về.
Tụng Nhung gần như thoi thóp, trên người không một chỗ lành lặn. Trải qua biến cố này, Tụng Nhung cuối cùng cũng hiểu rõ sự hiểm ác của chốn hậu cung, nàng ta biết mình đã bị lừa.
Tụng Nhung vừa khóc vừa cầu xin Lư tài nhân tha thứ:
“Chủ tử, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ biết sai rồi, cầu xin người tha cho nô tỳ một lần!”
Lời còn chưa dứt, Tụng Nhung đã kêu lên thảm thiết.
Lư tài nhân giơ tay lên cao tát nàng ta mấy cái, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tụng Nhung, như thể hai người không phải là chủ tớ lớn lên cùng nhau. Lư tài nhân căm hận nói:
“Tha cho ngươi? Khi phản bội ta, sao ngươi không nghĩ đến tình nghĩa chủ tớ bao năm!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-37.html.]
Tụng Nhung sợ hãi nhìn chủ tử, liên tục lùi về sau, run rẩy kêu: "Chủ tử…… Chủ tử……”
Vân Tự cụp mắt xuống, dường như không nhìn thấy gì.
Lư tài nhân lạnh lùng nhìn Tụng Nhung, đáy mắt không chút xao động, nhưng cũng không ra tay nữa, xoay người rời đi. Vân Tự vội vàng đuổi theo.
Ra khỏi phòng, Vân Tự nghe thấy Lư tài nhân lạnh giọng nói:
“Tụng Nhung bị Thận Hình Tư dùng hình quá nặng, không cứu được nữa.”
Tay Vân Tự khẽ run lên, nàng cúi đầu đáp: “Nô tỳ đã biết.”
Lư tài nhân hận Tụng Nhung, chưa bao giờ nghĩ đến việc giữ lại mạng sống cho nàng ta. Hậu cung là nơi chốn hiểm ác, Lư tài nhân khi mới tiến cung còn ngây thơ thiện lương biết bao, cũng không chịu nổi sự tàn khốc nơi này.
*****
Đêm đã khuya, từ căn phòng phía Tây điện Hòa Nghi vang lên tiếng kêu thảm thiết rợn người.
Nhưng rất nhanh, tiếng kêu thảm thiết ấy đột nhiên im bặt.
Tiểu Dung Tử bước ra khỏi phòng, dưới ánh trăng mờ ảo, hắn cúi đầu lau tay vào tấm lụa trắng. Phía sau hắn cửa phòng mở toang, Tụng Nhung nằm đó khóe mắt như muốn nứt ra, tứ chi vặn vẹo, rõ ràng là đã vùng vẫy dữ dội trước khi chết, nhưng vẫn không thoát khỏi số phận bi thảm.
Trong chính điện, Lư tài nhân vẫn luôn chờ đợi tin tức. Tiểu Dung Tử nhanh chóng vào bẩm báo, hắn cúi đầu, không thấy rõ thần sắc:
“Chủ tử, Tụng Nhung đã không qua khỏi.”
Lư tài nhân nhếch môi, thản nhiên nói: “Bảo người của điện Trung Tỉnh đến đưa đi.”
Người c.h.ế.t đương nhiên không thể ở lại điện Hòa Nghi, nhất là khi Lư tài nhân đang mang thai, ai biết người c.h.ế.t có thể xung khắc với nàng ta hay không?
Người của điện Trung Tỉnh nhanh chóng đến, là Lưu công công đích thân dẫn người tới.
Nhìn thấy tình trạng thảm thương của Tụng Nhung, Lưu công công im lặng một lát, những cung nhân xung quanh cũng có chút xúc động. Lưu công công không nói gì, chỉ phất tay, một tấm vải trắng được phủ lên người Tụng Nhung, rồi nhanh chóng được đưa đi.
Trong cung này, chủ tử, nương nương đều là những người tôn quý, nhưng mạng sống của nô tài lại như cỏ rác.
DTV
Chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể mất mạng, cũng chẳng có ai đòi lại công bằng cho những nô tài này.
Lưu công công đã quen với tất cả những điều này. So với Lư tài nhân đang mang thai, một nô tài thì đáng là gì?
Hơn nữa, nô tài này còn mang tội danh hạ độc Dương tiệp dư.
Tụng Nhung bị đưa đi, kỳ thật theo cung quy, điện Hòa Nghi vẫn còn dư một nô tỳ, nhưng Lưu công công không hề nhắc đến chuyện này. Dù sao hoàng hậu nương nương cũng đã dặn dò phải chăm sóc kỹ lưỡng cho điện Hòa Nghi, nàng ta đang mang thai, thêm một người hầu hạ cũng không sao.
Nhỡ đâu việc điều nô tỳ đi lại kích động đến Lư tài nhân thì phải làm sao?
Vì vậy, chuyện này bị người của điện Trung Tỉnh lặng lẽ bỏ qua.
Tin tức truyền đến tai các phi tần trong hậu cung, cũng chẳng có ai quan tâm, chỉ có không khí trong điện Trường Nhạc là hoàn toàn khác.
Dương tiệp dư đắc ý nằm trên ghế quý phi, nàng ta nhìn Hà mỹ nhân, ngữ khí hiếm khi hòa hoãn: "Biện pháp này của ngươi thật sự không tồi.”
Không chỉ khiến Lư tài nhân bị giáng vị, còn thành công chia rẽ chủ tớ, khiến Lư tài nhân thiếu nô tỳ thân cận. Quan trọng nhất là sự phản bội của Tụng Nhung chắc chắn sẽ kích động đến Lư tài nhân, nếu có thể khiến nàng ta sảy thai thì càng tốt.
Hà mỹ nhân không nhận công, nàng ta cúi đầu: “Tất cả là nhờ tiệp dư, tần thiếp không dám nhận công.”
Dương tiệp dư ung dung gõ ngọc như ý vào tay, khẽ hừ một tiếng:
“Đường đã mở sẵn cho nàng ta, hy vọng nàng ta đừng làm ta thất vọng.”
Hà mỹ nhân không đáp lời. Dương tiệp dư chán ghét Lư tài nhân, nhưng cũng không phải quá sốt ruột với đứa bé trong bụng nàng ta. Trút giận được một chút, tự nhiên có thể thoải mái xem kịch vui.
Nhưng luôn có người không đợi được.
Điều này, dù không cần nói rõ, Hà mỹ nhân và Dương tiệp dư đều hiểu.
Hai người nhìn nhau cười, Hà mỹ nhân nói: “Từ khi các phi tần mới tiến cung, hậu cung này càng thêm náo nhiệt.”
Nhưng náo nhiệt là chuyện của người khác, không phải của điện Hòa Nghi.
Điện Hòa Nghi hoàn toàn yên tĩnh trở lại. Vân Tự nhìn thấy hết quá trình Lư tài nhân xử lý Tụng Nhung, trong lòng nhanh chóng quyết định, không thể tiếp tục như vậy nữa.
Chỉ với một chút manh mối, Lư tài nhân đã có thể nghi ngờ Tụng Nhung, không màng đến tình nghĩa chủ tớ bao năm.
Nàng chỉ là một nô tỳ nửa đường hầu hạ Lư tài nhân, có thể chiếm được bao nhiêu phần trong lòng nàng ta? E rằng chẳng đáng là bao.
Hiện giờ Lư tài nhân đã nghi ngờ nàng, chỉ cần phát hiện thêm một chút manh mối, kết cục của nàng sẽ chẳng khác gì Tụng Nhung.
Vân Tự nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra, nàng không hề sốt ruột.
Lư tài nhân bị cấm túc nửa năm, nàng còn thời gian để suy nghĩ kỹ càng xem mình nên làm gì.
*****
Lư tài nhân tính tình vốn hoạt bát, chưa từng bị giam cầm, nay bị nhốt trong cung điện nhỏ hẹp, nàng ta cảm thấy bức bối khó chịu, tâm tình không tốt, tự nhiên cũng bất lợi cho việc dưỡng thai.
Vân Tự định khuyên nhủ, nhưng đều bị Lư tài nhân cắt ngang:
“Có thời gian khuyên ta, chi bằng nghĩ cách giúp ta ra ngoài.”
Nàng ta cau mày, bực bội nói: “Lũ vô dụng!”
Tâm trạng Lư tài nhân không tốt, càng ngày càng nóng nảy u ám. Vân Tự, Tiểu Dung Tử và những người khác đều bị mắng té tát. Vân Tự không cãi lại, chỉ nhỏ nhẹ giảng giải:
“Chủ tử, Hoàng thượng nói là cấm túc người, kỳ thật là muốn người an tâm dưỡng thai, tránh bị người khác trong hậu cung quấy rầy.”
Lư tài nhân không tin: “Chẳng lẽ không liên quan đến ta thì ta không thể dưỡng thai cho tốt sao?”
Nàng ta trừng mắt, vừa xấu hổ vừa tức giận, nói đến mức sắp khóc, bèn vội vàng lau nước mắt: “Nói cho cùng, vẫn là Hoàng thượng bất công, rõ ràng không phải ta hãm hại Dương tiệp dư, vậy mà ngay cả công đạo cũng không chịu cho ta!”
Vân Tự nghẹn lời.
Nàng đã nói một lần rồi, không muốn lặp lại nữa. Lư tài nhân luôn có lý lẽ riêng, nói cách khác, thái độ của Hoàng Thượng khiến nàng ta tổn thương, nàng ta cứ khăng khăng làm theo ý mình.
Lư tài nhân lại oán hận nói:
“Dương tiệp dư dám hãm hại ta, ta sẽ không bỏ qua cho nàng ta!”
Vân Tự thuận theo lời nàng ta, phụ họa: “Đợi chủ tử sinh hạ hoàng tử, Dương tiệp dư chẳng còn đáng sợ nữa.”
Lư tài nhân sụt sịt mũi, cuối cùng cũng im lặng.