Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 151

Cập nhật lúc: 2024-11-25 22:12:16
Lượt xem: 0

Đàm Viên Sơ gật đầu đồng ý.

Vân Tự được Thu Viện đỡ dậy. Khi đứng lên, nàng liếc nhìn Tĩnh phi. Quả nhiên Liễu Quế đã mang áo choàng đến đang khoác thêm cho Tĩnh phi nương nương. Giữa tháng tám trời nắng gắt, vậy mà nàng ấy lại ăn mặc kín mít, sợ gió thổi đến.

Ra khỏi thuyền hoa, Vân Tự nhìn thấy giữa hồ quả thực có một thủy tạ, như thể mọc lên từ hư không, nàng kinh ngạc trợn tròn mắt.

Có người khẽ gõ trán nàng: "Kinh ngạc cái gì, chưa thấy bao giờ sao?”

Không cần quay đầu lại, Vân Tự cũng biết người đến là ai, nàng bĩu môi: “Tần thiếp kiến thức nông cạn, nếu không nhờ Hoàng Thượng yêu thương, cả đời này tần thiếp cũng không được thấy cảnh tượng như vậy.”

Lời này tuy không sai, nhưng Đàm Viên Sơ nghe thế nào cũng cảm thấy không thích hợp.

Nàng sao có thể nói sống qua ngày chính là một điều đáng thương chứ?

Sợ nàng lại tự ti, Đàm Viên Sơ không tiện nói thêm gì nữa, nhưng hắn cũng không nhẫn nhịn được có kẻ cố ý khích bác:

“Vân tiệp dư chưa từng thấy qua sao? Tần thiếp còn tưởng rằng chỉ có những người tiến cung có xuất thân thấp hèn như tần thiếp mới không có kiến thức.”

Vân Tự liếc nhìn An tài nhân với vẻ mặt ngây thơ, nàng khẽ chớp hàng mi dài, rồi quay sang Đàm Viên Sơ hỏi thẳng:

“Tần thiếp đang bị mỉa mai sao?”

Nàng nhớ rõ An tài nhân là người Giang Nam, Giang Nam mà nghèo khó ư?

An tài nhân trong lòng có chút hốt hoảng, không ngờ Vân Tự lại chẳng giữ lễ nghĩa mà hỏi thẳng Hoàng Thượng như vậy.

Đàm Viên Sơ nghẹn lời, hắn ít khi gặp người nào thẳng thắn như vậy, lời nói chân thành nhưng lại như mũi d.a.o đ.â.m thẳng vào lòng người. Hắn lạnh lùng liếc nhìn An tài nhân:

“Cái gì cũng thích cắm miệng xen vào, ngươi lắm miệng vậy sao?”

Nếu hắn không muốn dỗ dành ai, lời nói ra luôn cay nghiệt, Vân Tự đã được nếm trải rồi.

Giọng nói lạnh lùng của hắn vừa dứt, xung quanh liền vang lên những tiếng cười khúc khích. An tài nhân không ngờ Hoàng Thượng lại không nể mặt nàng ta như vậy, nàng ta bỗng chốc sững sờ, khuôn mặt đỏ bừng, trong lòng vừa tủi thân vừa xấu hổ, không dám ngẩng đầu lên nhìn ai.

An tài nhân lùi ra sau, sợ Hoàng Thượng lại nói thêm lời nào cay nghiệt khiến nàng ta càng thêm mất mặt.

Thuyền hoa cập bến thủy tạ, mọi người lần lượt bước lên. Thủy tạ được xây không cao, chỉ cách mặt nước một gang tay, sóng nước vỗ vào dễ dàng làm ướt nền tạo cảm giác như đang đi trên mặt nước. Nếu hôm nay Vân Tự không mặc bộ y phục này, chắc hẳn nàng sẽ rất thích nơi này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-151.html.]

Nhưng hiện tại, nàng lại mang vẻ mặt buồn rầu, lát nữa lên bờ, làn váy ướt sũng dính đầy bùn đất, không biết sẽ khó coi đến mức nào.

DTV

Vừa đến thủy tạ, mọi người liền tản ra khắp nơi. Thu Viện dìu Vân Tự, nhìn quanh rồi nói: “Chủ tử, chỗ kia có ghế, chúng ta qua đó ngồi một lát nhé?”

Vân Tự gật đầu. Xung quanh thủy tạ là những hoa sen và lá sen xanh mướt. Nàng thấy Dung chiêu nghi đang lom khom hái một hoa sen, nàng thật sự không hiểu hành động này của Dung chiêu nghi.

Chỉ vì Đàm Viên Sơ từng trồng cho nàng ta một hồ sen, mà nàng ta phải luôn gắn mình với hoa sen sao?

Thủy tạ chỉ có hành lang là có lan can, nơi trồng sen thì không có, nàng ta cũng thật là dám đi vào đó, chẳng sợ lỡ chân rơi xuống hồ sao?

Thấy nàng nhìn về phía Dung chiêu nghi, Thu Viện trầm ngâm hỏi:

“Hay là chủ tử cũng đi hái ạ?”

Dù sao hoa sen này cũng không phải của riêng Dung chiêu nghi, chẳng lẽ chỉ mình Dung chiêu nghi được hái, còn những người khác thì chỉ được đứng nhìn?

Vân Tự lắc đầu từ chối.

Không biết từ lúc nào Khâu bảo lâm đã xuất hiện bên cạnh Vân Tự, hai người cùng đi về phía đình nghỉ mát. Có cung nhân bưng điểm tâm tới, Khâu bảo lâm nhìn về phía Tĩnh phi vẫn luôn đứng bên cạnh thủy tạ, nhẹ giọng nói:

“Tĩnh phi nương nương nhập cung năm Hoàng Thượng đăng cơ, sau đó vẫn luôn sống ẩn dật, số lần tần thiếp gặp Tĩnh phi nương nương chỉ đếm trên đầu ngón tay.”

Vân Tự im lặng chờ đợi, quả nhiên, Khâu bảo lâm tiếp tục nói:

“Trước khi gả vào vương phủ, tần thiếp đã từng nghe kể về câu chuyện của Tĩnh phi nương nương, nói ra cũng khiến người ta phải thở dài.”

Mẫu thân ruột của Tĩnh phi mất sớm, phụ thân nàng ấy sau đó tục huyền với người khác. Mẫu thân nàng ấy chỉ có mình nàng ấy là nữ nhi, không có huynh đệ tỷ muội nào. Nàng ấy sống trong phủ rất khó khăn, nhất là khi phụ thân nàng ấy và kế mẫu vô cùng ân ái, đích nữ như nàng ấy trở nên vô cùng lạc lõng.

Nghe đến đó, Vân Tự khẽ nhíu mày. Nàng cảm thấy hoàn cảnh của Tĩnh phi có chút giống với nàng, chỉ khác là sau khi mẫu thân nàng mất, phụ thân nàng không tục huyền mà chỉ chuyên tâm chăm sóc nàng.

Khâu bảo lâm ngẩng đầu: “Tĩnh phi nương nương sức khỏe không tốt, ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng tần thiếp nghe nói, trước khi Hoàng Hậu nương nương gả vào vương phủ, tình cảm của hai người khá tốt. Hơn nữa, Thái Hậu nương nương từng là khuê mật với mẫu thân của nàng ấy, vì vậy, có người không ưa nàng ấy, nhưng cuộc sống trong cung của nàng ấy vẫn tương đối bình lặng.”

Vân Tự nghe ra hàm ý trong lời nói của nàng ta, nàng khẽ hít một hơi.

Khâu bảo lâm nhìn thẳng vào nàng, thanh âm chậm rãi:

“Chỉ là thời thế thay đổi, bây giờ ít ai còn nhớ đến điều này.”

Loading...