Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 150

Cập nhật lúc: 2024-11-25 22:12:14
Lượt xem: 0

Tháng tám gần đến trung thu, ánh nắng ngoài trời ấm áp vừa phải, nhẹ nhàng chiếu xuống mặt hồ, tạo nên những gợn sóng lấp lánh.

Trên thuyền hoa, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười nói vui vẻ, Đàm Viên Sơ liếc nhìn nữ tử, nàng không ngẩng đầu, chỉ chăm chú bóc quả vải, đôi mắt hạnh rũ xuống có vẻ thất thần, ngón tay suýt chút nữa chọc vào thịt quả vải, đầu ngón tay trắng nõn lấp lánh ánh nước.

Sự khác thường của nàng rất rõ ràng.

Đàm Viên Sơ khẽ nheo mắt, ai chọc nàng không vui?

Hắn liếc nhìn Hứa Thuận Phúc, Hứa Thuận Phúc sờ mũi, ngầm hiểu gật đầu, sau đó lặng lẽ lui xuống.

Khi trở lại, hắn thấp giọng nói bên tai Đàm Viên Sơ:

"Vân tiệp dư đi cùng Tĩnh phi nương nương, nô tài không nghe nói có chuyện gì xảy ra."

Tĩnh phi?

Đàm Viên Sơ nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt hắn lướt qua Tĩnh phi, nàng ấy ngồi ngay ngắn nhấp một ngụm rượu, có vẻ hơi khó chịu vội vàng che miệng ho nhẹ một tiếng, trên mặt thoáng hiện vẻ ốm yếu.

Đàm Viên Sơ nhớ đến Thái Hậu đang ở trong cung, trước khi đi, bà có dặn hắn phải chăm sóc Tĩnh phi, thấy vậy, Đàm Viên Sơ hỏi: "Có cần mời thái y không?"

Tĩnh phi lắc đầu: "Chỉ là bệnh cũ, Hoàng Thượng không cần vì thần thiếp mà phá hỏng hứng thú của mọi người."

Dung chiêu nghi khẽ mím môi, biết rõ bản thân ốm yếu, nếu thật sự không muốn phá hỏng hứng thú của mọi người thì đáng lẽ không nên ra ngoài.

Đàm Viên Sơ gật đầu, không ép buộc.

Thu Viện ngồi xổm xuống, dọn dẹp án thư lộn xộn trên bàn cho chủ tử, nhẹ giọng nhắc nhở: "Quả vải nóng, chủ tử nên lưu ý một chút."

Vân Tự lúc này mới chú ý tới trên án bày một mâm quả vải đã được bóc vỏ sẵn. Nghe ra giọng nói của Thu Viện có vẻ không tán đồng, nàng liền cầm một quả vải đã bóc vỏ đút vào miệng Thu Viện, nhẹ giọng dỗ dành:

“Ngươi cũng nếm thử xem, có phải rất ngọt không?”

Thu Viện vừa định mở miệng, vị ngọt thanh mát của quả vải đã lan tỏa trong khoang miệng. Nàng ấy khó lòng giữ được bình tĩnh, cắn nhẹ miếng vải, cuối cùng cũng không thể thốt ra lời phản đối nào.

Đàm Viên Sơ nhìn sang, vừa vặn thấy cảnh tượng này.

Hắn khẽ bật cười.

Dù khi nàng là tiệp dư, hay khi nàng ở Dưỡng Tâm điện, có khi nào nữ tử từng ân cần với hắn như vậy sao?

Hình như là không có.

Bỗng nhiên, một đĩa quả vải được bưng đến đặt trên án. Đàm Viên Sơ nhìn theo bàn tay đang nâng đĩa, thấy Dung chiêu nghi đang đẩy đĩa ngọc về phía mình: “Hôm nay quả vải rất ngọt, Hoàng Thượng cũng dùng thử ạ.”

Hứa Thuận Phúc mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, im lặng cúi đầu.

Thực ra cũng chẳng trách Hoàng Thượng sủng ái Dung chiêu nghi nhiều năm như vậy, đối lập như thế, cao thấp có thể thấy.

Vân Tự cũng nghe thấy động tĩnh, nàng ngẩng đầu nhìn sang, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại: “Tần thiếp cũng thấy quả vải hôm nay rất ngọt, nếu Hoàng Thượng không muốn dùng, vậy để tần thiếp giúp Hoàng Thượng một tay.”

Vừa dứt lời, ánh mắt Dung chiêu nghi lập tức lạnh xuống. Nàng ta đã nhịn Vân Tự rất lâu, giờ phút này rốt cuộc cũng không nhịn được nữa:

“Lớn mật! Bổn cung đang bóc vải cho Hoàng Thượng, khi nào đến lượt ngươi lên tiếng?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-150.html.]

Vân Tự chớp chớp đôi mắt hạnh tỏ vẻ ngây thơ vô số tội, nàng bĩu môi ra vẻ có chút ủy khuất: "Chiêu nghi nương nương đừng nóng giận, hôm qua thái y có nói gần đây Hoàng Thượng hơi nóng trong người, nên ăn thanh đạm một chút. Tần thiếp cũng chỉ muốn chia sẻ gánh nặng với Hoàng Thượng thôi mà.”

Mọi người trong điện đều im lặng nhìn cảnh tượng này. Vân Tự cũng ngước mắt nhìn Đàm Viên Sơ, khẽ hỏi:

“Chẳng lẽ tần thiếp đã làm phiền đến mọi người sao?”

Đàm Viên Sơ liếc nhìn nàng. Nàng nào có ý tốt gì, rõ ràng là cố tình gây sự.

Nếu nàng thực sự chỉ muốn nhắc nhở Dung chiêu nghi, cần gì phải thêm câu “giúp Hoàng Thượng một tay”? Rõ ràng là đang đối đầu với Dung chiêu nghi, vậy mà khi Dung chiêu nghi tự mình bóc vải cho hắn, nàng lại chẳng biết điều một chút nào.

May mà Vân Tự không biết hắn đang nghĩ gì, nếu không nàng sẽ thẳng thắn nói cho hắn biết, nàng thật sự chẳng để tâm chút nào.

Nàng đã từng bóc nho cho Dung chiêu nghi, thì ăn chút vải Dung chiêu nghi bóc có làm sao?

Nàng chỉ cần ăn ngon miệng là được.

Dung chiêu nghi cứng người, nàng ta siết chặt khăn tay, cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, cúi đầu nói:

“Là thần thiếp không hiểu rõ sự tình, suýt chút nữa đã khiến Hoàng Thượng khó xử.”

Hoàng Thượng không khỏe, vậy mà phải đợi đến khi Vân Tự nói nàng ta mới biết, nàng ta sao có thể không thấy khó chịu cho được.

Đàm Viên Sơ muốn xử lý mọi việc một cách công bằng, hắn chậm rãi gật đầu:

“Không sao, nàng cũng là có ý tốt.”

Dung chiêu nghi một lòng một dạ lo lắng cho hắn, dù hắn có chút bất công cũng không nên để Dung chiêu nghi mất mặt.

Hắn vừa dứt lời, nữ tử bên kia liền quay mặt đi. Tuy không nhìn thấy rõ thần sắc của nàng, nhưng Đàm Viên Sơ hiểu nàng, chắc hẳn nàng lại thấy khó chịu rồi.

DTV

Đàm Viên Sơ ra hiệu cho Hứa Thuận Phúc: “Lại mang thêm một đĩa quả vải cho Vân chủ tử.”

Còn đĩa vải Dung chiêu nghi đã bóc sẵn, cuối cùng hắn cũng không ăn một quả nào. Một lát sau, hắn đẩy đĩa vải về phía Dung chiêu nghi: “Trẫm nhớ trước kia nàng rất thích ăn vải.”

Dung chiêu nghi gượng gạo nở một nụ cười.

Hắn nói đúng, vậy hiện tại trong ấn tượng của hắn, người thích ăn vải là ai?

Nhìn Hứa Thuận Phúc bưng đĩa vải đi cho Vân Tự, Dung chiêu nghi không cần nói cũng biết câu trả lời.

Nhưng Dung chiêu nghi không hiểu, Vân Tự đến Dưỡng Tâm điện chưa đầy hai năm, sao có thể dễ dàng xóa đi dấu ấn nhiều năm của nàng ta trong lòng Hoàng Thượng như vậy?

Những phi tần còn lại chứng kiến màn tranh giành ân sủng này, trong lòng đều có chút hụt hẫng. Hoàng Thượng quả là bất công, nhưng Dung chiêu nghi và Vân tiệp dư ít ra còn có thể tranh giành một chút, ít nhiều gì cũng để lại ấn tượng trong lòng Hoàng Thượng. Còn các nàng, giờ phút này chỉ biết im lặng đứng nhìn.

Dung chiêu nghi không muốn trở thành trò cười cho người khác, nàng ta bóc một quả vải bỏ vào miệng. Vị ngọt thanh mát ngày xưa giờ đây dường như có thêm chút vị đắng chát. Dung chiêu nghi lặng lẽ rũ mắt xuống, nàng ta không còn muốn động đến đĩa vải nữa.

Đĩa quả vải cuối cùng cũng bị bỏ mặc hoàn toàn.

Chờ cho màn tranh đấu này kết thúc, Đức phi - người chủ trì yến tiệc hôm nay mới lên tiếng:

“Nhìn bổn cung này, nói là mời mọi người ra ngoài du ngoạn, vậy mà lại để mọi người cứ ngồi mãi trong thuyền hoa. Nghe nói hoa sen giữa hồ đang nở rộ rất đẹp, giữa hồ còn có một thủy tạ, đều là những cảnh tượng hiếm thấy. Mọi người cùng bổn cung ra ngoài ngắm cảnh một chút nhé.”

Nói xong, Đức phi quay đầu nhìn Đàm Viên Sơ, hai mắt cong cong: “Hoàng Thượng có muốn cùng đi với thần thiếp và mọi người không?”

Loading...