Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 140
Cập nhật lúc: 2024-11-25 22:11:55
Lượt xem: 2
Một đêm gió lạnh thổi qua, rừng trúc xào xạc lay động, đêm nay trong hậu cung không mấy người có thể yên giấc.
Trừ một người nào đó.
DTV
Đèn trong cung Mộng Sư điện đã tắt từ sớm, đèn lồng trên tường cung cũng đều vụt tắt, cung nhân trực đêm co ro dưới mái hiên cúi đầu, không biết có phải đang ngủ gật hay không.
Khi Hứa Thuận Phúc đến, trong Chử Án cung tĩnh mịch, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Mộng Sư điện tối om không một chút ánh sáng, cửa điện đóng chặt.
Hứa Thuận Phúc thầm lắc đầu, phi tần trong cung đều muốn đèn lồng trong điện mình sáng trưng cả đêm, Vân tiệp dư quả thật không hề che giấu cảm xúc.
Hắn nhớ đến lời Hoàng Thượng dặn dò, do dự một chút rồi bước vào Mộng Sư điện.
Tiếng bước chân và ánh sáng đèn lồng đánh thức người canh gác, Tùng Phúc giật mình mở mắt ra liền thấy Hứa công công đứng trước mặt, có chút ngỡ ngàng nhưng không dám lớn tiếng đánh thức chủ tử đang nghỉ ngơi bên trong, vội vàng hành lễ:
“Hứa công công, sao ngài lại đến đây?”
Nói xong, hắn vỗ đầu có chút lo lắng: “Phải chăng Hoàng Thượng có gì phân phó?”
Sau khi hỏi xong, chính Tùng Phúc cũng suy nghĩ một phen.
Đêm đã khuya, cũng không phải chủ tử thị tẩm, theo lý mà nói, Hoàng Thượng lúc này hẳn là đang nghỉ ngơi ở Khôn Ninh, giờ này sai Hứa công công đến đây làm gì?
Tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng trên mặt Tùng Phúc không hề lộ ra chút khác thường.
Hứa Thuận Phúc đè thấp giọng hỏi: “Tiệp dư chủ tử đã ngủ chưa?”
Tùng Phúc liếc nhìn vào trong điện tối om, thật ra cũng không chắc chủ tử đã ngủ hay chưa, nhưng dù ngủ hay chưa, nếu Hoàng Thượng đã có phân phó thì cứ làm theo thôi, câu hỏi này cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Tùng Phúc do dự đáp: "Chủ tử vừa mới ngủ ạ.”
Hứa Thuận Phúc cũng không để ý, nói thẳng mục đích đến đây: “Hôm nay Vân tiệp dư đến Dưỡng Tâm điện có đánh rơi một món đồ, Hoàng Thượng sai nô tài mang đến trả cho Vân tiệp dư.”
Tùng Phúc thầm nghĩ, thứ gì mà phải nửa đêm mang đến trả vậy?
Hứa Thuận Phúc ra hiệu cho nô tài đi theo phía sau, nô tài liền dâng lên một chiếc hộp gấm. Hộp gấm được mở ra, bên trong là một chuỗi vòng tay mã não, những hạt mã não đỏ tươi dưới ánh trăng mờ ảo càng thêm nổi bật.
Tùng Phúc nhướng mày, chủ tử khi nào thì có chuỗi mã não màu sắc diễm lệ như vậy?
Thì ra là Hoàng Thượng sai người mang đồ đến cho chủ tử.
Tùng Phúc cung kính cúi đầu: “Nô tài sẽ vào bẩm báo với chủ tử.”
Hứa Thuận Phúc ngăn lại: "Hoàng Thượng phân phó, nếu Vân tiệp dư đã ngủ thì không cần đánh thức, đợi tiệp dư tỉnh lại, ngươi hãy đưa hộp gấm cho tiệp dư.”
Hứa công công đã nói vậy, Tùng Phúc tự nhiên phải đồng ý.
Hắn cung kính nhận lấy hộp gấm, nhìn theo bóng dáng người ngự tiền lặng lẽ đến rồi lại lặng lẽ rời đi.
Tùng Phúc cúi đầu nhìn hộp gấm, bỗng nhiên cong môi cười.
Xem ra, hắn đã đến đúng nơi rồi.
*****
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-140.html.]
Mãi đến sáng hôm sau, Vân Tự mới biết đêm qua Hứa Thuận Phúc đã đến. Nàng khẽ nhướng mày, hôm qua sau khi trở về, nàng dùng bữa tối xong liền nghỉ ngơi.
Tô tiệp dư có thể không quan tâm, nhưng Vân Tự lại không muốn làm khó bản thân.
Nàng thích hưởng thụ, muốn vị phân chính là để được sống trong nhung lụa, vì một nam nhân mà mất ngủ, căn bản không phải phong cách của nàng.
Một đêm ngon giấc khiến nàng không hề có chút quầng thâm dưới mắt, gương mặt rạng rỡ, làn da trắng mịn như ngọc, thoa một chút son phấn nhạt khiến đôi má ửng hồng, ánh mắt long lanh phong tình vạn chủng, khiến người ta không thể rời mắt.
Vân Tự chống cằm, nhẹ giọng nói: "Thứ gì, mang lên cho ta xem.”
Hộp gấm được dâng lên, chuỗi mã não đỏ tươi nằm lặng lẽ bên trong, màu sắc vô cùng đẹp mắt.
Vân Tự và Thu Viện nhìn nhau, Thu Viện bình tĩnh nói:
“Làn da tiệp dư trắng nõn, đeo màu này rất hợp.”
Vân Tự đưa tay mân mê chuỗi mã não, có chút tò mò: “Ngươi nói xem, sao ngài ấy lại nhớ đến chuyện đưa cái này cho ta?”
Màu sắc mã não này có chút không phù hợp quy củ, nhưng nghĩ đến những hành động không đàng hoàng trước đây của Đàm Viên Sơ, Vân Tự lại cảm thấy không có gì là lạ.
Nàng còn từng thấy Đức phi nương nương đeo một chiếc vòng tay bằng hồng ngọc, chuyện nhỏ thế này, chẳng đáng để ngạc nhiên.
Thu Viện liếc nhìn nàng, không nhịn được nói: “Trong lòng người rõ ràng là thế, còn cố hỏi nô tỳ.”
Vân Tự nghẹn lời, tức giận trừng mắt nhìn nàng ấy.
Hôm qua nàng cố ý xoay người rời đi, một là vì lười xem tiếp, hai là, nàng luôn tỏ ra vui mừng vì được Hoàng Thượng sủng ái, nhìn thấy hắn ôm người khác, trong lòng nàng đương nhiên sẽ không thoải mái.
Trong lòng nàng có thật sự không thoải mái hay không, không quan trọng, quan trọng là phải để Đàm Viên Sơ cảm thấy nàng không thoải mái.
Vân Tự đưa cổ tay trắng nõn ra, Thu Viện hiểu ý liền đeo chuỗi vòng vào tay nàng. Vân Tự ngắm nghía một hồi rồi hỏi Thu Viện: "Đẹp không?”
Sao lại không đẹp chứ?
Cổ tay trắng nõn khẽ cử động, chuỗi mã não đỏ tươi càng tôn lên làn da trắng muốt của nàng, dưới sự tương phản giữa đỏ và trắng, khiến người ta chỉ muốn nắm lấy cổ tay nàng mà thưởng thức.
Nàng ngẩng đầu nhìn Thu Viện, đôi mắt hạnh ngày thường sắc sảo giờ đây lại ánh lên vẻ dịu dàng ngọt ngào, vô tình toát lên vẻ quyến rũ, khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.
Thu Viện thoáng kinh diễm, khó khăn lắm mới dời mắt khỏi người trước mặt, thấp giọng oán trách: "Chủ tử cứ toàn trêu người!"
Dung mạo như vậy, e rằng khó có nam nhân nào trên thế gian cưỡng lại nổi. Nếu sinh ra ngoài cung, ngay cả nữ nhân nhìn thấy cũng phải động lòng trắc ẩn.
Đáng tiếc, trong hoàng cung này mỗi người đều có lợi ích ràng buộc. Sắc đẹp như vậy dễ dàng động chạm đến lợi ích của người khác, tự nhiên khó làm người ta nhìn nàng bằng ánh mắt thiện cảm.
Đợi trang điểm xong cho Vân Tự, Thu Viện mới chợt nhớ ra một chuyện:
"Hoàng thượng đã giao việc điều tra Thận Hình Tư cho Hoàng Hậu nương nương. Nghe nói tất cả cung nhân đang làm việc vào ngày Thu Tố c.h.ế.t đều bị giam giữ."
Vân Tự nhún vai, nàng đang dồn hết tâm trí vào chuyện đi hành cung tránh nóng ba ngày sau.
Nàng tiến cung đã bốn năm, chưa từng bước chân ra ngoài, cứ bị giam cầm trong bốn bức tường cung này.
Nói đến chuyện Tô tiệp dư sinh non, vốn là do các vị nương nương ở trên cao đánh cờ, chẳng liên quan gì đến nàng, không nên nhúng tay vào.