Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 138
Cập nhật lúc: 2024-11-25 22:11:51
Lượt xem: 0
Nghi trượng vừa đến điện Dưỡng Tâm, Lộ Nguyên đã vội vàng ra nghênh đón Vân Tự. Theo bản năng, hắn định gọi "cô nương" như mọi khi, nhưng thoáng thấy Tùng Phúc đi phía sau, mới sực nhớ ra thân phận hiện tại của nàng.
"Nô tài ra mắt Vân tiệp dư."
DTV
Vân Tự che miệng cười khẽ, ra hiệu cho hắn đứng dậy: "Chưa quen sao?"
Lộ Nguyên gãi mũi, có chút lúng túng.
Trước đây ở Dưỡng Tâm điện, người Vân Tự tiếp xúc nhiều nhất chính là Lộ Nguyên và Thu Viện. Sau này, khi nàng có vị phân, Thu Viện theo nàng rời đi, chỉ còn Lộ Nguyên ở lại. Mới rời Dưỡng Tâm điện vài ngày mà nàng đã thấy nơi này quen thuộc hơn cả Mộng Sư điện. Vân Tự cùng Lộ Nguyên vừa đi vào trong, tà áo cung trang màu trắng càng tôn lên nét mặt thanh tú của nàng. Nàng nhẹ giọng nói:
"Gọi cô nương cũng không sao."
Lộ Nguyên vội vàng lắc đầu: "Cái này không hợp quy củ."
Hắn nhìn rõ con đường Vân Tự đi không hề dễ dàng, hiện giờ nàng đã là chủ tử, sao có thể gọi như trước kia.
Vân Tự không miễn cưỡng, ngước mắt nhìn về phía điện Dưỡng Tâm. Cửa điện đóng chặt, Hứa Thuận Phúc cũng không thấy đâu. Nàng tò mò hỏi:
"Hoàng Thượng có trong đó không?"
Lộ Nguyên ho nhẹ, hạ giọng: "Hôm qua từ Mộng Sư điện trở về, Hoàng Thượng vẫn chưa ra ngoài. Tiệp dư đến thật đúng lúc, sắp đến giờ ngọ rồi, mong tiệp dư giúp nô tài khuyên Hoàng Thượng dùng chút gì đó."
Nếu Hoàng Thượng có mệnh hệ gì, Từ Ninh cung trách tội xuống, không ai gánh nổi.
Vân Tự dừng bước trước cửa điện. Lộ Nguyên khó hiểu nhìn nàng. Thu Viện lên tiếng nhắc nhở: "Tiệp dư hiện giờ không phải người của Dưỡng Tâm điện, ngươi phải vào bẩm báo."
Lộ Nguyên bừng tỉnh, cười gượng: "Nô tài lại quên mất."
Bên trong điện yên tĩnh lạ thường. Lộ Nguyên đẩy cửa bước vào, Hứa Thuận Phúc thấy vậy, khẽ liếc Hoàng Thượng đang tựa vào ngự án, sau đó nhẹ nhàng đi tới thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
Lộ Nguyên cũng hạ giọng đáp:
"Công công, Vân tiệp dư đến."
Ánh mắt Hứa Thuận Phúc sáng lên, vội vàng đi ra ngoài. Vừa nhìn thấy Vân Tự, hắn như gặp cứu tinh:
"Vân tiệp dư, người cuối cùng cũng đến rồi, mau mời vào."
Vân Tự lại không nhúc nhích, nàng cẩn thận dò hỏi Hứa Thuận Phúc: "Tâm tình Hoàng Thượng thế nào?"
Sắc mặt Hứa Thuận Phúc không đổi, một chút chột dạ cũng không có:
"Tiệp dư đã đến, tâm tình Hoàng Thượng sao có thể không tốt được?"
Hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng cũng ngầm đưa ra đáp án.
Vân Tự nhẹ nhàng liếc Hứa Thuận Phúc, như oán trách: "Ta quen biết công công đã lâu, sao công công lúc nào cũng hại ta?"
Hứa Thuận Phúc cười khan hai tiếng coi như không nghe thấy, cung kính mở cửa điện mời Vân Tự vào, còn mình thì đứng ở ngoài, không có ý định đi vào.
Thấy vậy, Thu Viện cũng dừng bước, đứng lại ngoài điện.
Tùng Phúc quan sát cách chủ tử mình và các cung nhân ngự tiền tương tác, ánh mắt thoáng vẻ trầm tư.
Cánh cửa khép lại với tiếng động nhẹ, cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Đàm Viên Sơ nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cứ ngỡ là Hứa Thuận Phúc mang trà vào. Đợi mãi không thấy trà đâu, ánh mắt hắn lướt qua thấy một đôi tay đang đặt trên nghiên mực, ống tay áo rộng màu trắng phủ xuống ngự án.
Đàm Viên Sơ ngẩng đầu lên. Khi nhìn rõ nữ tử, hắn không hề ngạc nhiên. Cả hoàng cung này, ngoài nàng ra còn ai có thể tự nhiên ra vào Dưỡng Tâm điện như vậy?
Cửa sổ trong điện mở rộng, ánh nắng xuyên qua chiếu vào cây ngọc lan trong phòng và cả người nữ tử. Nàng ngước mắt lên nhìn, càng khiến người ta thấy rõ đôi mắt hạnh, hàng mi cong, đôi môi đỏ mọng cùng gương mặt trắng nõn, cằm thon gọn, hai má ửng hồng phơn phớt. Lớp trang điểm nhẹ nhàng khiến nàng càng thêm rực rỡ, làm lu mờ cả sắc hoa ngọc lan phía sau.
Ánh nắng xua tan vẻ lạnh lẽo, u ám trong điện, nữ tử cũng mang đến cho căn phòng thêm nhiều sức sống. Nàng xoay người bước tới, nhẹ giọng nói: "Tần thiếp còn đang nghĩ khi nào Hoàng Thượng mới nhận ra tần thiếp."
Nàng không hành lễ, chỉ duyên dáng đứng đó nhìn xung quanh.
Đàm Viên Sơ đưa tay về phía nàng, thanh âm ôn hòa: "Sao nàng lại đến đây?"
Vân Tự đưa tay cho hắn, theo lực đạo của hắn mà ngồi vào lòng. Nàng mở to đôi mắt hạnh chăm chú nhìn hắn. Đàm Viên Sơ nhướng mày, nàng nhìn quá nghiêm túc khiến hắn không rõ cảm xúc của nàng. Một lúc sau, nàng mới nhẹ nhàng nói:
"Tần thiếp cảm thấy người sẽ buồn, nên muốn đến ở bên người."
Nàng luôn biết cách làm vừa lòng người khác. Đàm Viên Sơ đưa tay vuốt ve mái tóc đen nhánh của nàng. Nàng vẫn nhẹ nhàng như vậy, nhưng trong lời nói lại có chút trọng lượng, ngay lúc này chút trọng lượng ấy lại khiến người cảm thấy thư thái và thèm muốn. Hắn siết chặt eo nàng, giam nàng trong vòng tay.
Đàm Viên Sơ muốn ôm nàng, nhưng hắn không làm gì cả.
Vân Tự ngẩng đầu lên, có vài nơi trong điện ánh nắng không chiếu tới, thần sắc Đàm Viên Sơ như ẩn trong bóng tối khiến người ta không nhìn rõ, cũng cảm thấy khó nắm bắt.
Vân Tự nhớ tới nghiên mực lúc nãy, mực trong nghiên đã hơi khô, chứng tỏ hắn ngồi đây nhưng không tập trung xử lý chính vụ.
Vân Tự không giỏi an ủi người khác.
Đặc biệt là trong trường hợp của Đàm Viên Sơ, Tô tiệp dư sảy thai, nàng không cảm thấy buồn hay bận tâm, cũng không thể đồng cảm với Đàm Viên Sơ nên rất khó nghĩ ra lời an ủi.
Hương tuyết tùng thoang thoảng trong phòng, vừa quạnh hiu vừa khiến người ta tỉnh táo. Hương khói trắng lượn lờ trong không khí, Đàm Viên Sơ cũng không cần nàng an ủi, hắn chỉ siết chặt eo nàng, thanh âm khàn khàn:
"Ở bên trẫm một lát."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-138.html.]
Vân Tự đến Dưỡng Tâm điện chính là để ở bên hắn, nàng giơ tay nhẹ nhàng xoa đi vết thâm quầng dưới mắt hắn, bĩu môi nói: "Hôm qua tần thiếp đứng lâu quá bị đau eo, không muốn ngồi đây đâu. Hoàng Thượng dẫn tần thiếp vào trong nằm nghỉ một lát có được không?"
Đàm Viên Sơ nhìn Vân Tự, đáy mắt thoáng hiện ý cười ôn hòa. Hắn thấp giọng hỏi:
"Hôm nay sao lại ngoan ngoãn thế này?"
Vân Tự đáp lại không chút chột dạ: "Tần thiếp khi nào không theo ý người?"
Nghe vậy, Đàm Viên Sơ không khỏi khẽ nhíu mày. Nàng ngày thường làm hắn phải bận lòng còn ít sao?
Nhưng Đàm Viên Sơ không nói gì thêm, chỉ ôm nàng vào nội điện. Trên trường kỷ trải một lớp thảm nhung dày. Tháng bảy tiết trời oi ả, trong điện đặt chậu băng để giải nhiệt, cũng không đến nỗi nóng bức. Vân Tự được hắn ôm vào lòng, cảm thấy hơi bí bách, khẽ cựa quậy một chút liền bị hắn quát khẽ:
"Đừng nhúc nhích."
Vân Tự nhỏ giọng than thở: "Tần thiếp khó chịu."
Hắn hiển nhiên nói một câu: "Hôm nay không được."
Vân Tự ngẩn người, một lúc sau mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Đàm Viên Sơ. Nàng bỗng đỏ mặt cắn răng nói: "Tần thiếp từng nghe một câu: nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí, không biết có phải dâm giả kiến dâm hay không?"
(Có nghĩa là: Người nhân ái nhìn thấy lòng nhân, người trí tuệ nhìn thấy trí tuệ, nhưng không biết liệu có phải người phóng đãng thì chỉ nhìn thấy sự phóng đãng hay không).
Rõ ràng là đầu óc hắn không trong sạch, nghe gì cũng nghĩ đến chuyện xấu xa, vậy mà còn đổ lỗi cho nàng!
Đàm Viên Sơ khẽ siết eo nàng, thanh âm lạnh nhạt vang lên trên đỉnh đầu:
"Làm Vân tiệp dư thất vọng rồi, trẫm tài hèn học ít, chưa từng nghe qua câu này."
Vân Tự nghẹn lời trước cách gọi "Vân tiệp dư" của hắn, lại nghe hắn phủ nhận, không khỏi mím môi.
Hắn luôn khiến nàng cảm thấy khó nói nên lời.
Chưa kịp để nàng lên tiếng, hắn bỗng ôm nàng rồi nhẹ nhàng cúi đầu, ánh mắt dừng trên gương mặt nàng. Không khí có chút ngột ngạt nhưng cố tình không ai cử động, khiến người ta muốn trốn tránh. Một lúc lâu sau, hắn thu lại ánh mắt, ngữ khí có chút mệt mỏi không rõ: "Không nói đùa nữa, an tĩnh ở bên cạnh trẫm một lát."
Đây là lần thứ hai hôm nay hắn bảo nàng ở bên cạnh. Vân Tự chợt nhận ra hắn thực sự rất mệt mỏi, nàng đến đây đúng là không đúng lúc.
Nàng ngước mắt nhìn hắn. Hắn khép hờ đôi mắt, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt. Vân Tự chớp chớp hàng mi.
Hôm qua nàng trở về Mộng Sư điện đã là chạng vạng, Vân Tự không biết hắn quay về Dưỡng Tâm điện lúc nào, nhưng chắc chắn sẽ không sớm hơn nàng. Vân Tự nhìn thấy trên ngự án chất đầy tấu chương, có lẽ hắn đã thức trắng đêm.
Bỗng nhiên, hắn đưa tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, thanh âm khàn khàn:
"Vân Tự, đừng nhìn ta như vậy."
Hắn có chút đau lòng vì chuyện Tô tiệp dư sảy thai hôm qua, quên mất cách che giấu cảm xúc, nhất là khi Vân Tự đang ở ngay bên cạnh.
Xuân tiêu một khắc, đáng giá ngàn vàng.
Nhưng Đàm Viên Sơ không muốn.
Vân Tự bỗng sững người. Nàng cảm thấy không khí trong điện có chút mờ ám, khiến nàng bất an khó nói nên lời. Nàng vội vàng thu hồi ánh mắt, ngoan ngoãn nép vào lòng hắn.
Cuối cùng nàng cũng yên tĩnh lại.
Thời gian cứ thế trôi qua, hết một canh giờ.
Trong điện không một tiếng động, cả cung điện chìm trong tĩnh lặng. Hơi thở ấm áp phả vào cổ Vân Tự. Nàng trở mình, người ôm nàng vẫn không hề nhúc nhích. Cuối cùng Vân Tự cũng ngồi dậy.
Đàm Viên Sơ vẫn nằm yên trên trường kỷ.
Vân Tự nhẹ nhàng kéo tấm thảm nhung đắp lên người hắn, chỉnh lại vạt áo cho mình rồi đứng dậy. Trước khi rời đi, Vân Tự quay đầu lại nhìn Đàm Viên Sơ.
Hôm nay là mười lăm, buổi tối Đàm Viên Sơ phải đến Khôn Ninh cung, Vân Tự không đến mức không biết ý tứ mà ở lại Dưỡng Tâm điện quá lâu.
Ra khỏi điện, Hứa Thuận Phúc và Lộ Nguyên đang đứng chờ nàng. Vân Tự ra hiệu cho họ lui ra xa một chút, rồi mới nhỏ giọng nói:
"Hoàng Thượng ngủ rồi, trước khi trời tối, Hứa công công nhớ đánh thức Hoàng Thượng."
Hứa Thuận Phúc khó hiểu: "Hoàng Thượng thức trắng đêm, có chuyện gì không bằng đợi Hoàng Thượng tỉnh rồi hãy nói?"
Vân Tự có chút không nói nên lời: "Hôm nay là mười lăm, Hoàng thượng không nhớ thì thôi, chẳng lẽ công công cũng quên?"
Dạo này xảy ra quá nhiều chuyện, Hứa Thuận Phúc chỉ lo lắng cho Hoàng Thượng nên thật sự quên mất chuyện này. Hắn ấp úng sờ mũi: "Đa tạ Vân tiệp dư nhắc nhở, nô tài nhớ rồi!"
Vân Tự cũng lười quản hắn, dù sao nàng đã nhắc nhở, không phải nàng thị tẩm ở Mộng Sư điện, nhớ hay không cũng mặc kệ.
Vân Tự xoay người rời đi.
Tin nàng đến Dưỡng Tâm điện không thể giấu được, nhưng hôm nay không mấy người để ý đến nàng. Trong danh sách tránh nóng, các phi tần đều bận rộn thu dọn hành lý, những người không có tên trong danh sách cũng không dám tùy tiện bàn tán về nàng.
Khôn Ninh cung nhận được tin tức, Bách Chi khẽ nói:
"Xem ra nàng ta cũng biết quy củ."
Hôm nay là mười lăm, nếu Vân Tự cứ quấn lấy Hoàng Thượng, dù nương nương có thưởng thức nàng ta, Bách Chi cũng thấy chướng mắt.
Hoàng Hậu liếc nhìn Bách Chi, không để ý đến lời nàng ta nói, day day ấn đường: "Tô tiệp dư đã tỉnh chưa?"