Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 136
Cập nhật lúc: 2024-11-25 22:11:48
Lượt xem: 1
Mọi người trở về cung điện của mình thì trời cũng đã gần tối, hung thủ mưu hại hoàng tự vẫn chưa tìm ra, hôm nay có tâm trạng dùng bữa tối cũng chẳng còn mấy người.
Vân Tự cũng không có tâm tư này, nàng âm thầm ghi thêm hai nét bút vào sổ cho Dung chiêu nghi, nếu không phải Dung chiêu nghi lòng dạ bất chính, muốn cài người vào cung của nàng, thì đâu ra những chuyện rắc rối này?
Hơn nữa, Dung chiêu nghi chắc chắn không phải mới nảy sinh ý định này, nếu không làm sao có người khác phát hiện ra, sớm thiết kế bẫy rập, chỉ chờ nàng ta chui đầu vào lưới?
Thu Viện vừa tháo trâm cài tóc cho nàng, vừa nghi hoặc nói:
“Chủ tử cảm thấy người hại Tô tiệp dư không phải Dung chiêu nghi sao?”
Kết quả điều tra cuối cùng có thể chứng minh chủ tử vô tội, nhưng cũng bởi vậy, hiềm nghi trên người Dung chiêu nghi càng thêm lớn. Dù nói thế nào, Thu Ngưng và Thu Tố đều là người của Dung chiêu nghi, hơn nữa, Thu Ngưng là do bị g.i.ế.c chết, người dễ dàng ra tay nhất ở Trường Xuân cung cũng chỉ có người của Trường Xuân cung.
Bất luận nhìn thế nào, Dung chiêu nghi đều là người có hiềm nghi lớn nhất.
Ai có thể đảm bảo Thu Ngưng nhất định là bị mua chuộc?
Vân Tự khựng lại, nàng cảm thấy Dung chiêu nghi vô tội, là bởi vì ánh mắt Lục Tùng nhìn nàng lúc ấy.
Lục Tùng chắc chắn biết điều gì đó.
Không biết vì sao, hôm nay Hoàng Hậu rõ ràng không nói nhiều lời, nhưng Vân Tự lại cảm thấy nàng ấy mang đầy địch ý. Kết hợp với đủ loại nguyên nhân, nàng luôn cảm thấy chuyện hôm nay hẳn là không thoát khỏi liên quan đến Đức phi.
Nhưng hoài nghi chỉ là hoài nghi, nàng không có chứng cứ, tự nhiên sẽ không nói bậy.
Vân Tự xoa xoa mi tâm, nàng khẽ rũ mắt, thanh âm nhạt nhẽo:
“Trước kia chỉ thấy hậu cung hỗn loạn, chân chính bước vào mới biết được trước đây mình nhìn nhận vẫn còn nông cạn, ta mới được tấn phong bao lâu?”
Thu Viện cũng khó có thể nói nên lời, mới chỉ ngày thứ hai, phiền phức đã tìm đến cửa, ngày sau còn không biết sẽ có bao nhiêu chuyện đau lòng.
Thu Viện nhỏ giọng nói: “Nếu hôm nay không xảy ra nhiều chuyện như vậy, đêm nay Hoàng Thượng vốn nên đến Mống Sư điện.”
Vân Tự từ gương đồng nhìn thoáng qua Thu Viện, nàng khẽ nhướng mày, chậm rãi nói:
“Cho nên mới nói, thật là thủ đoạn tốt.”
Một mũi tên trúng ba đích, phá hỏng chuyện thị tẩm của nàng, hại đứa con trong bụng Tô tiệp dư, còn khiến Dung chiêu nghi gánh tội thay, đem nước hoàn toàn khuấy đục, bản thân lại ẩn mình trong bóng tối.
Thu Viện muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn nuốt xuống.
Nàng ấy thật ra muốn hỏi, nếu tất cả mọi chuyện hôm nay đều là do Đức phi làm, vậy Hoàng Hậu nương nương có vai trò gì trong đó? Có phải đang tiếp tay cho giặc hay không?
Cuối cùng, lời nói đến bên miệng, Thu Viện chỉ hỏi:
“Chủ tử cảm thấy chuyện hôm nay có thể điều tra rõ chân tướng sao?”
Vân Tự thật ra cũng rất muốn biết chân tướng, nhưng nàng cảm thấy mọi chuyện thật mơ hồ, bôn ba cả ngày nên có chút uể oải:
"Để xem Thu Tố có thể sống được mấy ngày ở Thận Hình Tư."
Nếu nàng là người đứng sau, đã sớm hại Thu Ngưng mất mạng, đương nhiên cũng sẽ không để Thu Tố sống lâu.
Nghĩ đến đây, Vân Tự khẽ rũ mi mắt, ngón tay trong tay áo nàng vô thức siết chặt.
*****
Trong Khôn Ninh cung, Hoàng Hậu hồi cung liền đi thăm tiểu công chúa. Tiểu công chúa được an bài ở Thiên điện, nghe nói chạng vạng tối đã tỉnh một lần, nhìn thấy hoàn cảnh xa lạ liền khóc nháo một phen, cuối cùng phải uống thuốc mới ngủ lại.
Chăm sóc tiểu công chúa vẫn là những ma ma cũ, Hoàng Hậu chỉ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu công chúa, rồi liền rút tay về, dặn dò:
"Chăm sóc tiểu công chúa cho tốt, có yêu cầu gì cứ trực tiếp nói với Bách Chi."
Các ma ma lập tức cung kính đồng ý.
Trở lại chính điện, Hoàng Hậu mệt mỏi day day ấn đường. Bách Chi đỡ lấy Hoàng Hậu, nhẹ nhàng xoa bóp thái dương cho nàng ấy. Xung quanh không có ai, Bách Chi rốt cuộc nhịn không được thốt lên:
"Nô tỳ chưa từng thấy ai ngu ngốc như vậy, chỉ e là đẩy Hoàng Thượng ra xa thôi."
Bách Chi đang nói đến Tô tiệp dư.
Một lòng một dạ muốn tranh giành sự sủng ái, cố tình làm ra những chuyện khiến người ta đau đầu. Hoàng Thượng là người mà nàng ta có thể chất vấn sao?
Nàng ta sảy thai, Hoàng Thượng thương tiếc, nàng ta cho rằng mình có công lao có khổ cực. Hoàng Thượng không thương tiếc, nàng ta liền cho rằng Hoàng Thượng không quan tâm con của mình. Trong tình huống như vậy, điều duy nhất Tô tiệp dư có thể làm là cầu xin Hoàng Thượng làm chủ cho nàng ta, chứ không phải chất vấn Hoàng Thượng có thiên vị hung thủ hay không.
Nàng ta lại dám đem nghi ngờ Hoàng Thượng sẽ bất công bày ra trước mặt mọi người.
Nếu không phải lúc ấy đang ở trước mặt bao người, Bách Chi thật sự muốn đập đầu nàng ta ra xem bên trong rốt cuộc chứa cái gì!
Bách Chi lại nghĩ đến biểu hiện của Bạch Thược, ghét bỏ nhíu mày, sốt ruột đến nỗi không thốt nên lời.
Hoàng Hậu nương nương không để ý đến sự oán giận của nàng ta, hít một hơi thật sâu, câu đầu tiên nàng ấy nói chính là:
“Bảo thái y chăm sóc Tô tiệp dư cho tốt.”
Bách Chi nghẹn lời, nàng ta nghĩ, Tô tiệp dư đều vô dụng như vậy rồi, nương nương còn quản nàng ta làm gì?
Nhìn ra suy nghĩ của nàng ta, vẻ mặt Hoàng Hậu thản nhiên nói:
“Nàng ta không thiếu nợ gì bổn cung. Thân mình hỏng rồi, lại còn không sinh hạ được hoàng tử, nàng ta ngu dốt là chuyện của nàng ta, bổn cung lợi dụng nàng ta cũng là sự thật không thể chối cãi.”
Nếu không phải tín nhiệm nàng ấy, Tô tiệp dư cũng sẽ không mạo muội uống thứ gọi là phương thuốc cổ truyền kia mà đi đến bước đường này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-136.html.]
Tô tiệp dư không biết chân tướng, nhưng Bách Chi nên rõ ràng, sau khi Tô tiệp dư uống thứ gọi là phương thuốc cổ truyền kia, một khi cái thai này không giữ được, ngày sau nàng ta cơ hồ chặt đứt hy vọng mang thai.
Khoé môi Bách Chi run run: “Nhưng mà nương nương trong tối ngoài sáng bảo vệ nàng ta bao nhiêu lần, đâu phải nương nương hại hài tử của nàng ta.”
Hoàng Hậu không tiếp tục đề tài này nữa.
Nàng ấy không chủ động hại đứa bé trong bụng Tô tiệp dư, nhưng lại chính là nàng ấy đẩy Tô tiệp dư ra ngoài, cố ý đưa nàng ta đến chỗ tai họa.
Bất luận Bách Chi nghĩ như thế nào để tẩy trắng cho Hoàng Hậu, nàng ấy cũng không thể như Bách Chi nghĩ, mặt dày mày dạn mà cảm thấy mình vô tội.
Bách Chi nuốt nước bọt, hồi lâu sau mới ủ rũ nói:
“Nô tỳ đã biết, nô tỳ sẽ chăm sóc Thanh Ngọc uyển.”
Nàng ta hít hít mũi, nói đến tình hình hôm nay: “Nương nương, hôm nay ở Thanh Ngọc uyển tra không được gì từ nàng ta cả, chúng ta có phải lại uổng phí công sức không?”
Hoàng Hậu vẫn luôn nhắm hờ mắt, thanh âm lạnh lùng:
“Không phải còn có Thu Tố sao?”
Bách Chi: “Nàng ta một bộ dạng không sợ chết, có thể nhận tội thay Đức phi sao?”
Thủ đoạn tầm thường đương nhiên không moi được gì.
Hoàng Hậu ngửa đầu, chóp mũi dường như còn vương mùi m.á.u tươi ở Thanh Ngọc uyển, hoặc là không chỉ ở Thanh Ngọc uyển, nàng ấy nhắm mắt lại, mặt không chút cảm xúc nói:
“Mặc kệ dùng thủ đoạn gì, buộc nàng ta phải mở miệng.”
Mộng Sư điện và Khôn Ninh cung vẫn có thể giữ được sự yên tĩnh, nhưng hôm nay Trường Xuân cung chú định không được an bình.
Dung chiêu nghi vừa trở về liền triệu tập tất cả cung nhân trong điện, cung nhân đều biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, quỳ thành một đoàn, trong điện yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Dung chiêu nghi ngồi trên ghế, nàng ta mặt không chút cảm xúc, khí áp thấp đến đáng sợ:
"Bổn cung thật không ngờ, Trường Xuân cung này khi nào lại biến thành tổ ong vò vẽ!"
Nàng ta đột nhiên cầm chén trà ném xuống đất, trúng ngay đầu một cung nhân đang quỳ, da đầu cung nhân đó lập tức bị rách một đường, m.á.u tươi theo gương mặt chảy xuống, mọi người đều kinh hãi, hoảng sợ dập đầu lia lịa:
"Nương nương bớt giận! Dù cho nô tài có ba lá gan cũng không dám phản bội nương nương ạ!"
Trong điện hỗn loạn cả lên.
Dung chiêu nghi không hề động dung, nàng ta cười nhạt đầy châm biếm, ngày đó nàng ta an bài Thu Ngưng đến Trung Tỉnh điện, vốn là muốn giữ lại một quân cờ bí mật, ngày sau đối phó Vân Tự cũng dễ dàng hơn một chút.
Kết quả thì sao?
Cái gọi là quân cờ bí mật, cuối cùng lại mang đến tai họa cho nàng ta!
Dung chiêu nghi vừa nghĩ đến Thu Ngưng, liền hận đến nghiến răng, ngày xưa nàng ta đối đãi với Thu Ngưng không tệ!
Rốt cuộc người khác cho Thu Ngưng bao nhiêu chỗ tốt, mới khiến kẻ lòng lang dạ sói này phản bội nàng ta?!
Thu Ngưng đã chết, mọi chuyện coi như chấm dứt, nhưng lại để lại cho nàng ta một đống hỗn độn, hung thủ hại Tô tiệp dư một ngày không điều tra ra, nàng ta một ngày không thể rửa sạch hiềm nghi!
Dung chiêu nghi lạnh lùng nhìn đám nô tài đang quỳ đầy đất, nàng ta hỏi:
"Lúc Thu Ngưng chết, không ai trong các ngươi nhận thấy điều gì bất thường sao?"
Các cung nhân ấp úng, sau một lúc lâu cũng không nói nên lời.
Tin tức Tô tiệp dư xảy ra chuyện truyền đến Trường Xuân cung, trước khi nàng ta rời khỏi Trường Xuân cung, Thu Ngưng còn đang hầu hạ trong điện, sau đó, nàng ta mang Đồng Vân đi, để Thu Ngưng ở lại trông coi cung điện, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Thu Ngưng đã bị người ta siết cổ chết?
Quan trọng nhất là, không ai trong cung phát hiện ra điều gì bất thường!
Dung chiêu nghi lúc này nhìn ai cũng thấy khả nghi, cho dù nàng ta không có ở trong cung, muốn vào Trường Xuân cung hại người cũng không phải chuyện đơn giản, trong chuyện này, Dung chiêu nghi cùng những người khác có chung suy nghĩ, kẻ có khả năng g.i.ế.c Thu Ngưng nhất chính là người của Trường Xuân cung!
Đồng Vân thấy vậy, thay nương nương hỏi: "Hôm nay có ai trong số các ngươi không trực ban?"
Chỉ có hai cung nhân run rẩy quỳ ra, sợ hãi sắp khóc: "Nương nương minh giám, nô tài không dám hại người ạ! Hôm nay nô tài vẫn luôn ở trong cung, căn bản không ra ngoài."
Đồng Vân cùng Dung chiêu nghi nhỏ giọng nói vài câu, chọn ra sáu cung nhân, mọi người nhìn kỹ liền phát hiện sáu cung nhân này là những người hôm nay cùng nương nương đi Thanh Ngọc uyển, lúc Thu Ngưng chết, bọn họ không có ở trong cung, đương nhiên không có hiềm nghi g.i.ế.c Thu Ngưng.
Sáu cung nhân đó rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên trán bằng tay áo.
Chiêu nghi tổng cộng có mười hai cung nhân hầu hạ, trong đó người chăm sóc tiểu công chúa được tính riêng, mà lúc Tô tiệp dư xảy ra chuyện, người chăm sóc tiểu công chúa đã sớm rời khỏi Trường Xuân cung đến Khôn Ninh cung, lại loại trừ Đồng Vân và Thu Ngưng đã chết, nhất thời, trong điện chỉ còn bốn người có hiềm nghi.
DTV
Nhận thức được điều này, bốn cung nhân còn lại sợ đến mức toàn thân xụi lơ, bọn họ nhìn nhau, ánh mắt nhìn ai cũng đầy hoài nghi và oán hận.
Nếu không có người hại Thu Ngưng, sao bọn họ lại phải chịu tai bay vạ gió này?!
Dung chiêu nghi nhìn bọn họ với ánh mắt lạnh lẽo:
"Nếu các ngươi đều không muốn nói, vậy bổn cung cũng vui lòng giúp người thành đạt, không ngăn cản các ngươi trên con đường thăng tiến!"
"Người đâu! Đưa hết bọn họ đến Thận Hình Tư!"
Bốn người như bị sét đánh, trong điện vang lên tiếng khóc lóc xin tha, sáu người còn lại sợ nương nương giận chó đánh mèo đến mình, liền tiến lên đè bốn người kia lại, muốn kéo bọn họ xuống, lúc đến gần cửa, dưới tình thế cấp bách bỗng nhiên có một người cuống quýt mở miệng:
"Nương nương! Nô tỳ nhớ ra rồi!"
Hành động kéo túm dừng lại, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía nàng ta, cung nữ kia bị dọa đến run rẩy, vừa khóc vừa nói: "Hôm nay nô tỳ trực ban, lúc nương nương đi Thanh Ngọc uyển, Tống ma ma có trở về một chuyến!"
Tống ma ma, một trong những ma ma chăm sóc tiểu công chúa.