Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 134

Cập nhật lúc: 2024-11-25 22:11:44
Lượt xem: 3

Thu Ngưng đã chết?!

Cả điện xôn xao.

Vân Tự không khỏi ngẩng đầu nhìn Hứa Thuận Phúc. Hứa Thuận Phúc đang nói: "Nô tài đến nơi đã cho người đi mời ngỗ tác."

Ít nhất phải tra ra Thu Ngưng là tự sát hay bị sát hại.

Đàm Viên Sơ trầm mặt. Trong điện, mọi người đều nhìn về phía Dung chiêu nghi. Thu Ngưng vừa chết, rõ ràng có uẩn khúc, mà Thu Ngưng lại là người của Trường Xuân cung, nếu không có chứng cứ nào khác, nghi phạm lớn nhất lúc này chính là Dung chiêu nghi.

Dung chiêu nghi nói nàng ta không sai Thu Ngưng đi mời Hoàng Thượng, nhưng ai biết có thật sự là vậy không?

Nói đến đây, giọng Hứa Thuận Phúc bỗng chần chừ, hắn ngẩng đầu liếc nhìn Vân Tự.

Vân Tự nhíu mày. Thu Ngưng treo cổ ở Trường Xuân cung, dù là tự sát hay không thì liên quan gì đến nàng?

Chẳng lẽ nàng có thể ra tay g.i.ế.c người ở Trường Xuân cung hay sao?

Có người nhận ra ánh mắt của Hứa Thuận Phúc, vội hỏi: "Hứa công công còn phát hiện manh mối gì khác?"

Hoàng Hậu cũng nhíu mày nhìn về phía Hứa Thuận Phúc. Hứa Thuận Phúc ậm ừ cúi đầu, vẫy tay ra hiệu cho người mang đồ vật lên:

"Nô tài đến nơi, còn phát hiện một phong thư sám hối bên cạnh t.h.i t.h.ể Thu Ngưng."

Lá thư được trình lên trước mặt Đàm Viên Sơ. Đàm Viên Sơ nhìn Vân Tự, rồi mới nhận lấy lá thư. Sau khi xem xong nội dung, sắc mặt hắn chợt lạnh đi.

Lá thư được truyền đến tay Hoàng Hậu. Hoàng Hậu cũng kinh ngạc nhìn về phía Vân Tự.

Vân Tự ngơ ngác. Nàng mơ hồ cảm thấy lá thư sám hối này chắc chắn có liên quan đến mình, nhưng nàng không thể nào nghĩ ra Thu Ngưng và nàng có liên quan gì đến nhau?

DTV

Nàng chau mày, buồn bực hỏi: "Hoàng Thượng, trong thư viết gì vậy?"

Đàm Viên Sơ không nói gì, ra hiệu cho Hứa Thuận Phúc đưa thư cho Vân Tự xem. Vân Tự vẻ mặt khó hiểu nhận lấy, sau khi xem xong nội dung, nàng trợn tròn mắt.

Trong thư viết, nàng vẫn luôn ghi hận Tô tiệp dư và Dung chiêu nghi, nên đã sai khiến Thu Ngưng mưu hại Tô tiệp dư, rồi đổ tội cho Dung chiêu nghi.

Mọi chuyện được viết ra cứ như thật.

Xét cho cùng, ai cũng biết nàng và Dung chiêu nghi bất hòa, mà nàng và Tô tiệp dư cũng từng xảy ra vài lần mâu thuẫn. Lần Trường Nhạc điện bị cháy, Tô tiệp dư và Dung chiêu nghi thậm chí còn cùng nhau nhằm vào nàng. Nếu nàng là người hẹp hòi, ghi hận trong lòng cũng là điều bình thường.

Nhưng là....

Vân Tự ngẩng đầu, vẻ mặt khó tin: "Hoàng Thượng, người sẽ không tin những lời vô căn cứ này chứ?"

Dung chiêu nghi thấy vậy, ánh mắt lóe lên, nàng ta định lên tiếng nhưng nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Đàm Viên Sơ, cuối cùng đành nhịn xuống.

Nhưng nàng ta nhịn được, không có nghĩa là người khác cũng sẽ im lặng. Đức phi vẫn luôn im lặng bỗng nhìn Vân Tự:

"Không biết trong thư viết gì, chuyện liên quan đến Hoàng Thượng, Vân tiệp dư không ngại đọc to nội dung bức thư ra, dù là lời nói vô căn cứ, cũng phải để mọi người biết được sự thật, nếu không e rằng sẽ khiến người ta cảm thấy bất công."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-134.html.]

Vân Tự liếc nhìn Đức phi, đưa lá thư ra, gần như đọc từng chữ một. Trong điện vang lên những tiếng xì xào bàn tán.

An tài nhân nhỏ giọng nói thầm: "Vân tiệp dư có gì muốn giải thích không?"

Vân Tự liếc nhìn nàng ta:

"Cứ nói gì cũng tin, ngươi không có đầu óc sao?"

An tài nhân bị mắng, mặt đỏ bừng, nàng ta cảm thấy ấm ức, rõ ràng người bị nghi ngờ là Vân Tự, tại sao Vân Tự lại có thể làm ra vẻ đúng lý hợp tình như vậy?!

Vân Tự lạnh lùng nói: "Trong thư nói ta sai khiến nàng ta mưu hại Tô tiệp dư rồi đổ tội cho Dung chiêu nghi, nàng ta áy náy nên đành phải c.h.ế.t để tạ tội."

Nàng khẽ nhếch môi, cười lạnh:

"Nếu nàng ta cuối cùng áy náy đến mức phải chết, chắc hẳn cũng trung thành với Dung chiêu nghi lắm. Ta thật sự không biết, khi nào thì ta có năng lực sai khiến loại người trung thành phản bội chủ tử như vậy?"

Hoàng Hậu đưa tay che miệng.

Bất kể Vân Tự có vô tội hay không, dựa theo lời trong thư, Thu Ngưng đã phản bội Dung chiêu nghi, vậy mà Vân Tự lại nói Thu Ngưng là người trung thành, lời này nghe thật châm chọc.

Nàng chỉ là một tiệp dư nhỏ bé, vị phân thậm chí còn không bằng chủ cũ của Thu Ngưng là Dung chiêu nghi, nàng nào có năng lực này mà mua chuộc Thu Ngưng?

Đạo lý đơn giản như vậy, Vân Tự không tin người khác không nghĩ ra, trái phải bất quá là không muốn nghĩ cho thông suốt, có thể thuận tay diệt trừ một kình địch, các nàng mừng rỡ giả vờ hồ đồ một phen.

Duy nhất khiến Vân Tự khó hiểu chính là, Đàm Viên Sơ vì sao lại trầm mặc?

Vân Tự nâng đôi mắt hạnh, nhìn thẳng về phía Đàm Viên Sơ không hề né tránh.

Nàng chỉ có thể nghĩ đến một lý do, nếu chứng minh sự tình không liên quan đến nàng, như vậy người có hiềm nghi lớn nhất ở đây chính là Dung chiêu nghi. Đàm Viên Sơ tuy rằng vì chuyện tiểu công chúa mà bực bội Dung chiêu nghi, nhưng chưa chắc thật sự muốn từ bỏ Dung chiêu nghi.

Mà một khi nàng gánh chịu tội danh này, Dung chiêu nghi liền có thể toàn thân mà lui.

Đối với Đàm Viên Sơ mà nói, Tô tiệp dư xảy thai đã là sự thật, hắn tốt nhất là kịp thời ngăn chặn tổn thất, đừng để những đứa con còn lại của hắn lại lâm vào vòng xoáy phân tranh này.

Nếu là Vân Tự ở vào vị trí của Đàm Viên Sơ, nàng nghĩ, nàng cũng không biết bản thân rốt cuộc là muốn điều tra rõ chân tướng, hay là sẽ lựa chọn làm ngơ.

Đàm Viên Sơ cùng nàng đối diện, tựa hồ ý thức được nàng đang suy nghĩ điều gì, hắn dùng một giọng điệu khó nói nên lời:

“Trẫm khi nào nói trẫm tin?”

Vân Tự ngẩn người, trong đôi mắt hạnh chậm nửa nhịp hiện lên vẻ hồ nghi.

Hắn không tin?

Vậy tại sao cái gì cũng không nói, lạnh mặt là có ý gì?

Đàm Viên Sơ vươn tay, Hứa Thuận Phúc vội vàng đem giấy viết thư trình lên cho hắn. Đàm Viên Sơ hướng nàng vẫy tay, Vân Tự ngây người, không rõ nguyên do mà đứng dậy đi lên. Chờ nàng đứng ở bên cạnh Đàm Viên Sơ, theo thói quen mà đứng ở vị trí đã từng thuộc về mình, Đàm Viên Sơ khựng lại một chút, đầu cũng không ngẩng lên ra lệnh: “Đứng gần chút nữa.”

Vân Tự bỗng nhiên phản ứng lại thân phận hiện giờ của mình, nàng tiến lên trước một bước, liền thấy ngón tay Đàm Viên Sơ dừng ở hai hàng cuối cùng trên giấy viết thư:

“Thấy không?”

Loading...