Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 133
Cập nhật lúc: 2024-11-25 22:04:01
Lượt xem: 2
Nếu thật sự có người ra tay trên con đường đó, không thể nào không bị phát hiện.
Vân Tự ngồi trên ghế, nhân lúc tay áo che chắn mà lặng lẽ xoa bóp bắp chân. Nàng quan sát mọi người, ai nấy đều kiểm soát biểu cảm rất tốt, vẻ mặt nghiêm nghị, dù có vui mừng vì Tô tiệp dư sảy thai cũng không để lộ ra ngoài.
Vân Tự lặng lẽ nhìn Đức phi.
Thật ra nàng không nhận thấy Đức phi có gì bất thường, nhưng nếu suy xét theo một góc độ khác, Hoàng Hậu mong muốn ai là hung thủ đứng sau hãm hại Tô tiệp dư?
Vân Tự cảm thấy, chỉ có thể là Đức phi.
Cho dù Đức phi không liên quan đến chuyện Hoàng Hậu sảy thai trước đây, thì nàng ta cũng là người có uy h.i.ế.p lớn nhất đối với Hoàng Hậu trong cung. Nếu là Vân Tự, nàng cũng sẽ muốn mượn cơ hội này để trừ khử Đức phi.
Chỉ là...
Vân Tự khẽ cụp mắt xuống, nàng cảm thấy Hoàng Hậu sẽ thất vọng.
Chưa nói đến việc có tìm được chứng cứ hay không, cho dù có, muốn dựa vào một đứa con chưa chào đời và một Tô tiệp dư bị ngã để hạ bệ Đức phi vẫn còn quá khó khăn.
Hoàng trưởng tử, ý thức được sức nặng của ba chữ này, Vân Tự không khỏi có chút ghen tị với Đức phi.
Hứa Thuận Phúc nhanh chóng dẫn một cung nhân trở về. Cung nhân kia sợ đến run rẩy, quỳ xuống trong Thanh Ngọc uyển, khẩn trương đến nỗi nói năng lắp bắp:
“Nô tài tham kiến Hoàng Thượng! Tham kiến Hoàng Hậu nương nương cùng các vị chủ tử!”
Chưa đợi ai hỏi, hắn ta đã khóc lóc thảm thiết: “Xin Hoàng thượng và nương nương minh giám! Nô tài đã nghiêm túc quét dọn, trước giờ cơm trưa con đường vẫn sạch sẽ!”
Hoàng Hậu hỏi: “Hôm nay khi quét dọn, ngươi thấy ai xuất hiện trên con đường đó trước Tô tiệp dư?”
Cung nhân bị hỏi đến toát mồ hôi lạnh, vội vàng đáp: “Nô tài... Nô tài...”
Hắn ta ấp úng mãi không nói nên lời.
Hoàng Hậu nhíu mày:
“Bổn cung hỏi ngươi, sao không trả lời?”
An tài nhân bị la mà chẳng nhớ lâu, tiếp tục nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ hắn lợi dụng chức quyền, tự mình bôi dầu mỡ lên nền đất?”
Cũng không phải là không có khả năng này.
Nhưng lời này do An tài nhân nói ra, Vân Tự không khỏi bĩu môi. Nàng phát hiện, An tài nhân này chưa chắc đã cố ý nhằm vào ai, mà đơn giản là một kẻ thích xen vào chuyện người khác, chuyện gì cũng muốn nhúng tay vào.
Có lẽ lúc mới vào cung quá mức an phận, khiến mọi người quên mất sự tồn tại của nàng ta, nên khi có được chút ân sủng, nàng ta liền không nhịn được mà nhảy ra, lúc nào cũng muốn gây sự chú ý.
Vân Tự không thể nói loại hành vi này là tốt hay xấu. Nàng không thích, nhưng không thể phủ nhận, so với những người khác năm năm không được gặp mặt thánh nhan, Đàm Viên Sơ ít nhất còn nhớ rõ An tài nhân.
Ánh mắt Vân Tự dừng trên người cung nhân đang quỳ trong điện, nàng lặng lẽ trao đổi ánh mắt với Thu Viện, cảm thấy trạng thái của cung nhân này có chút quen mắt.
Làm cung nhân, các nàng đã gặp nhiều trường hợp như thế này.
Không phải là hắn ta làm chuyện xấu gì, mà là hắn ta chẳng làm gì cả, nói cách khác, hắn ta đã bỏ bê nhiệm vụ, hoàn toàn không canh giữ con đường kia, cho nên không thể trả lời câu hỏi của Hoàng Hậu nương nương.
Quả nhiên, khi Hoàng Hậu nương nương tiếp tục ép hỏi, cung nhân kia sợ tới mức khóc òa:
“Hoàng Thượng cùng nương nương thứ tội! Nô tài không biết ạ! Nô tài sau khi ăn xong thì bị tào tháo đuổi, lúc Hứa công công phái người tìm được nô tài, nô tài vẫn còn đang ở trong tịnh phòng!”
Lời này vừa ra, không ít người trong điện đều ghét bỏ che miệng mũi.
Hứa Thuận Phúc gật đầu, xác nhận lời cung nhân này nói.
Thấy vậy, tất cả mọi người đều nhíu mày. Quá trùng hợp, cung nhân dọn dẹp lại bị đau bụng, dẫn đến không thể canh chừng đường đi, nên căn bản không biết trong khoảng thời gian đó có ai đi qua con đường kia.
Về phía cấm quân, Hứa Thuận Phúc cũng đã đi hỏi:
“Hồi Hoàng Thượng, khoảng thời gian đó, cấm quân tuần tra vừa vặn không có mặt ở khu vực đó.”
Hoàng cung rộng lớn như vậy, cấm quân không thể nào lúc nào cũng chỉ ở một chỗ, ắt sẽ có lúc sơ hở. Rõ ràng kẻ đứng sau đã tính toán kỹ điểm này.
Vân Tự nhíu mày, nàng ý thức được sự bất thường. Kẻ đứng sau muốn hãm hại Tô tiệp dư, nhất định phải chắc chắn Tô tiệp dư sẽ đi qua con đường đó.
Mà Tô tiệp dư ra khỏi cửa là bởi vì Đàm Viên Sơ cùng thái y đến Trường Xuân cung, các nàng vì tỏ vẻ quan tâm nên mới phải đi theo.
Vân Tự kinh ngạc, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi:
“Hoàng Thượng, hôm nay sao người lại muốn đến Trường Xuân cung?”
Tiểu công chúa không phải mới bệnh hôm nay, sớm không đi muộn không đi, vì sao lại cố tình là lúc đó?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-133.html.]
Đàm Viên Sơ cũng ý thức được nàng đang nói gì, sắc mặt đột nhiên trầm xuống. Không chỉ mưu hại long tự, thậm chí ngay cả hắn cũng bị lợi dụng.
Đàm Viên Sơ bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, nụ cười không chạm đến đáy mắt. Mọi người trong điện nhận thấy được cảm xúc bất thường của hắn, không khỏi kinh hãi cúi đầu. Hứa Thuận Phúc cũng không khỏi nuốt nước bọt, cảm thấy kẻ đứng sau quả thực đang tìm đường chết.
Hoàng Hậu liếc nhìn Vân Tự, đáy mắt không khỏi hiện lên một tia tiếc nuối.
Nói cho cùng, Vân Tự thật sự hữu dụng hơn Tô tiệp dư rất nhiều, chỉ tiếc, người như vậy rất khó để nàng ấy dùng.
Đàm Viên Sơ quay đầu nhìn Dung chiêu nghi, Dung chiêu nghi bị nhìn đến ngẩn người, đáy lòng nàng ta lộp bộp một tiếng, vội vàng nói:
“Hoàng Thượng nhìn thần thiếp làm gì?”
Ánh mắt Đàm Viên Sơ rất lạnh, Hứa Thuận Phúc thay hắn trả lời: “Nương nương, là người trong cung của người đến Ngự Thư Phòng, nói bệnh tình của tiểu công chúa trở nặng.”
Linh cảm chẳng lành được chứng thực, Dung chiêu nghi thề thốt phủ nhận:
“Không thể nào!”
Dung chiêu nghi đứng bật dậy, nàng ta bình tĩnh nói: “Hoàng Thượng, hai ngày nay tiểu công chúa không khỏe, thần thiếp chăm sóc con bé đã đủ mệt mỏi rồi, hơn nữa……”
Nàng ta dừng một chút, mới nói tiếp: "Thần thiếp biết Hoàng Thượng đang giận thần thiếp, căn bản chưa từng phái người đi thỉnh Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nếu không tin, có thể phái người đến cung của thần thiếp điều tra.”
Điều tra là điều chắc chắn phải làm.
Dung chiêu nghi nắm chặt khăn tay, Đồng Vân cũng vẻ mặt kinh ngạc. Các nàng không nghe lén được lời Hứa Thuận Phúc nói, Hứa Thuận Phúc nói người đi mời là người của Trường Xuân cung.
Là ai?
Ai đã phản bội nương nương?
Dung chiêu nghi không nhịn được hỏi: “Hoàng Thượng, không biết là ai đã đến Ngự Thư Phòng thỉnh ngài?”
Đàm Viên Sơ không nói chuyện, Hứa Thuận Phúc nhìn nàng ta với ánh mắt đồng cảm, nói ra một cái tên:
“Thu Ngưng.”
Dung chiêu nghi sững sờ: “Sao có thể……”
Thu Ngưng, cung nữ hầu hạ trong điện Trường Xuân cung, coi như là người quen mặt trước ngự tiền, nếu không, Hứa Thuận Phúc cũng không thể vừa vào đã nói là người của Trường Xuân cung.
DTV
Ở một mức độ nào đó, Thu Ngưng cũng coi như là tâm phúc của Dung chiêu nghi, dù không bằng Đồng Vân, cũng không kém là bao.
Đồng Vân cũng không nói nên lời, nàng ta nghiến răng: “Cái đồ phản bội!”
Đàm Viên Sơ lạnh lùng liếc nhìn Dung chiêu nghi, Dung chiêu nghi bị nhìn đến mức nghẹt thở, nàng ta cứng đờ tại chỗ, bỗng nhiên ý thức được hàm ý trong ánh mắt của Hoàng Thượng.
Bất luận chuyện này có phải do nàng ta làm hay không, đều không có lợi cho nàng ta.
Nếu là nàng ta làm thì không cần nói nhiều, nếu không phải nàng ta làm, ngược lại càng chứng minh nàng ta vô năng, ngay cả tâm phúc trong cung cũng là người của kẻ khác, Trường Xuân cung còn bao nhiêu "Thu Ngưng" nữa?
Không cần Đàm Viên Sơ nói thêm gì nữa, Dung chiêu nghi đã cảm thấy lạnh sống lưng.
Hứa Thuận Phúc lại đi ra ngoài, hắn muốn đi dẫn Thu Ngưng đến hỏi chuyện.
Trong lúc này, Vân Tự nhìn Đàm Viên Sơ vài lần, nàng và Đàm Viên Sơ sớm chiều bên nhau đã lâu, trong lòng hiểu rõ, người này tuy lạnh lùng nhưng lại cao ngạo và tàn nhẫn, hơn nữa lại vô cùng hẹp hòi, chuyện hôm nay e rằng sẽ khiến hắn ghi hận rất lâu.
Lần này, Hứa Thuận Phúc đi khá lâu.
Vân Tự chống cằm an tĩnh chờ đợi, ánh mắt lơ đãng thoáng nhìn về phía Đức phi, khi thấy người đứng bên cạnh bà ta, nàng khẽ lạnh mặt.
Đã lâu rồi nàng không nhớ đến Lục Tùng.
Lục Tùng nhìn lại nàng, đáy mắt ánh lên những cảm xúc phức tạp. Vân Tự sững người, nàng và Lục Tùng từng sớm chiều bên nhau thuở thiếu thời. Dù nàng cố phủ nhận nhưng cả hai đều hiểu rõ, mối quan hệ giữa họ là sự thật không thể xóa nhòa.
Như lúc này đây, chỉ cần một ánh nhìn thoáng qua của Lục Tùng, Vân Tự lập tức nhận ra hắn dường như muốn nói với nàng điều gì đó.
Vân Tự bỗng nhìn về phía Đức phi. Đức phi vẫn ngồi ung dung trên ghế, thần sắc tự nhiên.
Nếu chuyện này thật sự do Đức phi làm, mà hiện tại mọi nghi vấn đều đổ dồn về phía Thu Ngưng, tại sao nàng ta lại có thể bình tĩnh như vậy?
Kết hợp với thần sắc của Lục Tùng, Vân Tự bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Tiếng bước chân vang lên ngoài điện, Hứa Thuận Phúc đã trở lại. Hắn không mang theo Thu Ngưng, chỉ cau mày, thần sắc ngưng trọng bước đến trước mặt Đàm Viên Sơ:
"Hoàng Thượng, nô tài đến muộn một bước."
"...... Thu Ngưng treo cổ tự vẫn trong phòng!"