Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 111

Cập nhật lúc: 2024-11-25 22:03:20
Lượt xem: 14

Nàng không cho rằng Đàm Viên Sơ sẽ lập tức cho nàng vị trí tam phẩm trở lên.

Nếu đã vậy, nàng không muốn có thai sớm như vậy.

Theo quy củ của bổn triều, phi tần dưới tam phẩm không có quyền nuôi con, cho dù sinh con cũng chỉ có thể giao cho phi tần có địa vị cao hơn nuôi dưỡng.

Vân Tự không có ý định sinh con cho người khác nuôi.

Nghĩ đến đây, Vân Tự không khỏi đau đầu, nàng có chút do dự, có nên dùng chút thủ đoạn gì không?

Dòng suy nghĩ của nàng nhanh chóng bị lời nói của Hoàng Hậu cắt ngang. Hoàng Hậu vẫn nở nụ cười ôn hòa:

“Tô quý tần hiện giờ đã có thai, Hoàng Thượng thấy nên ban thưởng gì cho nàng ấy?”

Đàm Viên Sơ hứng thú nhạt nhòa: “Nàng thấy sao?”

Hoàng Hậu gắp một miếng cá cho hắn, rồi mới thong thả nói:

“Sinh con là chuyện trọng đại, ban thưởng gì cũng thấy nhẹ, chi bằng tấn phong cho Tô quý tần, Hoàng Thượng thấy thế nào?”

Vân Tự không khỏi cảm thấy kỳ lạ, thầm nghĩ, chẳng lẽ Tô quý tần đã cứu mạng Hoàng Hậu sao? Mà có thể khiến Hoàng Hậu ra sức giúp đỡ nàng ta như vậy.

Tô quý tần đương nhiên không thể cứu mạng Hoàng Hậu.

Nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc Hoàng Hậu muốn giành lấy chỗ tốt cho nàng ta. Đàm Viên Sơ chỉ suy nghĩ một chút, liền gật đầu:

“Tấn làm Tiệp dư, còn lại đợi nàng ta sinh xong rồi tính.”

Ánh mắt Vân Tự lóe lên, rồi tính? Tiệp dư đã là chính tứ phẩm, tấn thêm một bậc nữa chính là tam phẩm tu dung, có thể nuôi con.

Lời này của Đàm Viên Sơ chẳng khác nào nói với Hoàng Hậu, sau khi Tô quý tần sinh con, có thể tấn phong lên tam phẩm.

Vân Tự rũ mắt xuống, che giấu vẻ trầm tư trong mắt.

Đàm Viên Sơ ngày thường đối đãi hậu phi không tính là hào phóng, thậm chí có khi còn có thể xem là bủn xỉn, nhưng đối với những phi tần sinh hạ hoàng tử lại phá lệ rộng rãi.

Tam phẩm không chỉ có thể tự mình nuôi nấng hoàng tử, cũng đồng thời là chủ một cung, cho dù ngày sau thánh sủng có phai nhạt, cũng sẽ không có người dám chậm trễ một phân.

*****

Hôm sau, tin tức Tô quý tần tấn chức tiệp dư liền truyền ra ngoài, trong lúc nhất thời người đến Thanh Ngọc uyển chúc mừng nối liền không dứt, nhưng chưa đợi Tô tiệp dư có động tác gì, Hoàng Hậu nương nương liền hạ lệnh, không cho bất luận kẻ nào quấy rầy Tô tiệp dư dưỡng thai.

Lúc ấy, Vân Tự đang cùng Thu Viện dùng bữa, gần đây hoa đào nở rộ, Ngự Thiện Phòng đưa tới rất nhiều bánh hoa đào.

Biết Hoàng Hậu hạ đạo mệnh lệnh này, Vân Tự đầu cũng không ngẩng lên, chỉ nhàn nhạt nói: "Nương nương đối với Tô tiệp dư thật tốt.”

Thu Viện xoa xoa tay, nghe vậy thì nhíu mày: “Có điểm tốt quá mức.”

Tốt đến không bình thường.

Phải biết rằng, bất luận kết minh nào đều yêu cầu hai bên có thể mang đến lợi ích cho nhau, Hoàng Hậu trợ giúp Tô tiệp dư rất nhiều, nhưng Tô tiệp dư có thể mang đến hồi báo gì cho Hoàng Hậu?

Vị trí Hoàng hậu vững như bàn thạch, bất luận Hoàng Thượng có vào hậu cung hay không, Khôn Ninh cung mỗi tháng đều có thể đến hai lần thánh sủng, quyền lợi lục cung đều nắm giữ trong tay nàng ấy, nói câu khó nghe, chỉ có những phi tần khác lấy lòng nàng ấy, nào có chuyện nàng ấy phải đi mượn sức người khác?

Không biết nhớ tới cái gì, Thu Viện bỗng nhiên hạ thấp giọng:

“Cô nương nói xem, có hay không một khả năng, Hoàng Hậu muốn mượn bụng sinh con?”

Thu Viện có loại suy nghĩ này cũng không kỳ quái, rốt cuộc Hoàng Hậu nương nương có quyền thế, có Hoàng Thượng kính trọng, cái gì cũng không thiếu, duy chỉ có dưới gối thiếu một hoàng tử.

Vân Tự hơi nhíu mày, nhưng chỉ trong chốc lát nàng liền lắc đầu phủ nhận suy đoán của Thu Viện:

“Nếu chỉ là mượn bụng sinh con, Hoàng Hậu nương nương thay Tô tiệp dư mưu hoa cơ hội thị tẩm là đủ rồi, cần gì phải tìm mọi cách để Hoàng Thượng tấn vị phân cho nàng ta?”

Điều này căn bản không hợp lý.

Vị phân Tô tiệp dư được tấn chức, nàng ta liền có thể tự mình nuôi nấng hoàng tử, căn bản không đến phiên Hoàng Hậu.

Lại nói, nếu thật là như vậy, Hoàng Hậu sao không đi lựa chọn những phi tần có vị phân và xuất thân thấp kém? So ra, những phi tần đó càng không có cơ hội nuôi nấng hoàng tử.

Thu Viện á khẩu, nàng ấy cũng ý thức được suy nghĩ của mình không hợp lý.

Hồi lâu, nàng ấy lắc lắc đầu, không nghĩ ra Hoàng Hậu nương nương làm như vậy là có mục đích gì: “Tóm lại không có khả năng là nhất thời thiện tâm.”

Vân Tự nhíu mày, lâm vào trầm tư.

Thu Viện nói không sai, Hoàng Hậu không có khả năng là nhất thời thiện tâm, tất nhiên có nguyên nhân của nàng ấy, vậy rốt cuộc là cái gì, đáng giá nàng ấy nâng đỡ Tô tiệp dư như vậy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-111.html.]

Vân Tự không ngừng nghĩ về những tin tức liên quan đến Hoàng Hậu nương nương, bỗng nhiên trong đầu chợt lóe:

“Trung Thu yến!”

Lời vừa dứt, Vân Tự cùng Thu Viện đều sửng sốt một chút, các nàng liếc nhau, đều phát giác ra điều không thích hợp.

Muốn nói trên người Hoàng Hậu nương nương có điểm gì kỳ quái, thì chỉ có mỗi năm Trung Thu yến nàng ấy đều sẽ để Đức phi nương nương xử lý, nhưng trừ bỏ Trung Thu yến, những yến hội khác trong cung đều là do Hoàng Hậu nương nương một tay xử lý.

Điều này rất kỳ quái, Trung Thu yến có gì khác biệt sao?

Trong sương phòng an tĩnh hồi lâu, Thu Viện gian nan lên tiếng:

“Nô tỳ nhớ rõ, năm Hoàng Thượng đăng cơ, Hoàng Hậu nương nương vô ý sảy thai, vì thế từ đó Đức phi xử lý Trung Thu yến.”

Dứt lời, trong điện không ai nói nữa, lâm vào một mảnh tĩnh lặng.

****

Trong Khôn Ninh điện, Bách Chi hầu hạ nương nương tắm gội, bình phong che khuất cảnh xuân, hơi nước tràn ngập, Hoàng Hậu dựa vào trong bồn tắm nhắm mắt dưỡng thần.

Toàn bộ trong điện đều yên ắng, Hoàng Hậu bước ra khỏi bồn tắm, có người nâng xiêm y hầu hạ nàng ấy mặc xong, nàng ấy đi ra khỏi bình phong, ngồi trên trường kỷ, Bách Chi thay nàng ấy chà lau mái tóc.

Bách Chi có chút chần chờ nhìn về phía nương nương, liếc mắt một cái rồi lại liếc mắt một cái, muốn nói lại thôi.

Hoàng Hậu nhận thấy được tầm mắt của nàng ta nhưng không để ý đến, bởi vì Hoàng Hậu biết, nô tỳ này căn bản không nhịn được lời nói.

Quả nhiên chưa đến một khắc, Bách Chi liền lo lắng sốt ruột hỏi:

“Nương nương, nàng ta thật sự sẽ động thủ sao?”

Hoàng Hậu mở mắt, không chút bất ngờ khẽ liếc nhìn Bách Chi. Ánh mắt ấy khiến Bách Chi có phần ngượng ngùng, nàng ta lúng túng gãi gãi mũi.

Hồi lâu, Hoàng Hậu mới chậm rãi lên tiếng:

“Nàng ta có gì mà không dám?”

Khóe môi Hoàng Hậu thoáng qua một nét cười mỉa mai. Nàng ta vốn lớn gan lớn mật, chỉ cần có người dám uy hiếp, nàng ta chẳng điều gì là không dám làm.

Cả hậu cung này chỉ có nàng ta có một vị hoàng tử, vinh sủng này nàng ta sao có thể nhường cho kẻ khác?

Ngay cả khi xưa, nàng là hoàng hậu cao quý, Đức phi vẫn dám ra tay với nàng.

Ngày Trung Cung đẻ non, Hoàng Thượng giận tím mặt, dù không có chứng cứ rõ ràng để định tội bất cứ ai, nhưng nàng ta cũng không dám liều lĩnh ra tay lần nữa. Cũng nhờ vậy mà Dung chiêu nghi may mắn sinh hạ được tiểu công chúa.

May mà Dung chiêu nghi sinh ra là một tiểu công chúa, nếu không, nàng ta sao có thể dễ dàng buông tha.

Đến cả chuyện của Lư tài nhân, Hoàng Hậu cũng biết rõ là ai làm. Vài lần Lưu ngự nữ đến Dực Hòa cung sau khi bị giáng vị đã nói rõ tất cả.

Đáng nói là, lâu rồi trong cung không ai mang thai, mà những lần hành động của nàng ta tuy ít nhưng kín đáo, Hoàng Thượng lại là người bạc tình, nên chuyện nàng ta làm không bị phơi bày.

Hoàng hậu khẽ nhếch môi: "Nàng ta luôn nghĩ rằng với việc có hoàng trưởng tử dưới trướng, không ai có thể uy h.i.ế.p vị trí của nàng ta. Hoàng Thượng cũng sẽ vì hoàng trưởng tử mà nể mặt nàng ta, nhưng nàng ta quên mất, sự nhẫn nhịn của con người đều có giới hạn, huống hồ đó là Hoàng Thượng.”

Bách Chi câm lặng không nói, hồi lâu sau mới khổ sở thấp giọng: “Nô tỳ chỉ mong nàng ta sớm ngày phải chịu quả báo.”

DTV

Hoàng Hậu không trả lời, chỉ nhìn nữ tử trong gương đồng, môi khẽ nhếch tự giễu.

Nàng bị hại đến mức sinh non, trách ai đây?

Trách Đức phi, cũng trách bản thân ngu ngốc.

Lúc trước, nàng từng dung túng để Đức phi sinh con, tin vào vẻ khiêm tốn dịu dàng bên ngoài của Đức phi mà không ngờ đã nuôi một con sói mắt trắng ngay bên cạnh mình.

Đến khi địa vị của Đức phi vững vàng, nàng tự nhiên trở thành cái gai trong mắt Đức phi, là chướng ngại lớn nhất của nàng ta.

Hoàng Hậu nhắm mắt lại, sau đó nhanh chóng mở ra, đáy mắt thoáng hiện vẻ tự giễu rồi biến mất không thấy, nàng ấy bình tĩnh nói:

“Chăm sóc thật tốt cho hoàng tự trong bụng Tô tiệp dư, nói Trung Tỉnh điện đưa hai ma ma hiểu chuyện qua đó.”

Bách Chi gật đầu: “Nô tỳ đã rõ.”

Chờ mọi thứ thu xếp thỏa đáng, thấy nương nương vẫn ngồi bất động, Bách Chi có chút nghi hoặc: “Nương nương làm sao vậy?”

Hoàng Hậu thu hồi tầm mắt khỏi gương đồng, nàng ấy khẽ nói:

“Bổn cung chỉ là nhớ tới Vân Tự.”

Bách Chi không rõ nguyên do, Hoàng Hậu cũng không giải thích, chỉ nói một câu “Không có gì” rồi xoay người nằm xuống giường, Bách Chi không dám hỏi nhiều, thổi tắt ngọn nến.

Trong điện chìm vào bóng tối.

Loading...