Cung Nữ Lưu Lạc Kiếm Tiền - Chương 22
Cập nhật lúc: 2024-11-17 06:15:18
Lượt xem: 5
Chương 22: Gặp phải kẻ vô lại
Thẩm Thiều Quang cầm cái nhíp, nheo mắt ngồi xổm bên cạnh ang nước sau tiệm, tìm nhổ lông trên thủ lợn.
Ở thời đại này, thịt lợn vốn không phải thứ gì cao cấp thượng đẳng, mà mấy bộ phận như đầu lợn thì lại càng là thứ hèn mọn, nhưng mà Thẩm Thiều Quang lại cứ yêu cái thứ hèn mọn này.
Lúc còn bé, gần nhà nàng có một cửa hàng thịt xông khói, bán các loại thịt lợn, lạp xưởng, gà xông khói, thỉnh thoảng còn bán thịt bò kho. Từ nhỏ Thẩm Thiều Quang đã thích ăn thịt, người lớn trong nhà cho chút tiền tiêu vặt, ngoài việc mua mấy thứ đồ lặt vặt mà các bé gái đều yêu thích thì mùa hè đều cống hiến hết cho tiệm đồ uống lạnh, mùa đông thì tiêu hết ở cửa hàng thịt cạnh nhà này.
Thẩm Thiều Quang không thích thịt bò kho, cứ cảm thấy không đủ tinh tế, dễ bị kẹt trong kẽ răng mà cũng không đủ thơm; gà xông khói thì bán nguyên con, chút tiền tiêu vặt của con nít mua không nổi, vì vậy chỉ còn sót lại thịt lợn và lạp xưởng là có thể mua được. Trong số đó, Thẩm Thiều Quang thích nhất là thịt lợn.
Thịt lợn của cửa hàng này được ướp với nước sốt rồi mới xông khói, không có cảm giác dính dấp, có chút mùi cháy sém thơm một cách lạ lùng.
Trên đường tan học về, Thẩm Thiều Quang sẽ mua một cái bánh nướng trước tiên – bánh vừa ra lò, xé ra còn bốc hơi nóng, sau đó tới cửa hàng mua một miếng thịt lợn nhỏ, nhờ chủ cửa hàng cắt miếng thịt thành lát rồi nhét vào giữa bánh nướng, sau đó dùng hai tay cầm bánh, há miệng ra thật lớn cắn cả bánh lẫn thịt.
Vừa ăn vừa chạy khắp phố cùng đám bạn, hoặc là tìm chỗ nào đó chơi nhảy dây, ném bao cát, tới khi trời tối mịt mới về tới nhà, bị bố mẹ lải nhải, vội vội vàng vàng ăn cơm rồi làm bài tập đánh răng rửa mặt đi ngủ…
Sau này Thẩm Thiều Quang tốt nghiệp rồi lăn lộn trong giới mỹ thực, ăn qua vô số tác phẩm xuất sắc của các đầu bếp nổi tiếng khắp từ bắc chí nam, nhưng trong lòng vẫn nhớ mãi cửa hàng thịt lợn kia, mỗi lần về quê đều sẽ ghé thăm, thậm chí còn từng có ý định viết một bài quảng cáo cho cửa hàng đồ ăn của dì chủ, cũng muốn biết là dì ấy xông thịt thế nào mà có mùi hương không giống những cửa hàng khác.
Nhưng rồi cứ lần lần lữa lữa, mãi cho tới một lần ghé thăm thì phát hiện cửa hàng đó đã bị gộp vào cửa hàng tạp hóa ngay bên cạnh, biến thành một đại lý lớn, nghe nói dì chủ cửa hàng thịt kia đã theo con trai ra nước ngoài định cư, thế là câu hỏi về cách xông thịt lợn mãi mãi trở thành câu hỏi không có đáp án.
Thẩm Thiều Quang nhìn từng đám từng đám mây trắng giữa nền trời xanh thẳm, thở hắt ra một hơi dài, cúi đầu tiếp tục xử lý thủ lợn. Mặc dù không biết cách xông khói nhưng Thẩm Thiều Quang lại làm được món thịt lợn hầm nước tương không tệ, thịt màu đỏ rực, nước tương thơm nồng đậm đà, nấu chín lên rồi thì mùi vị không chê vào đâu được – chỉ là quá trình làm hơi phiền phức.
Thẩm Thiều Quang cố ý cho hàng thịt thêm một chút tiền, để người ta để ý làm lông sạch hơn một chút, nhưng kể cả như vậy thì vẫn không yên tâm lắm, mua về vẫn phải tự mình kiểm tra lại lần nữa. Nếu như để cho khách đang ăn thì phát hiện ra mấy sợi lông… Thế này thì đúng là muốn nôn luôn.
Nhưng không ngờ rằng dù đã cẩn thận như vậy nhưng vẫn xảy ra chuyện.
Mặt trời vẫn còn treo trên cao, trống chiều vừa điểm thì có hai vị khách lạ mặt vào tiệm, một mặc áo lụa tơ tằm màu lam, một mặc áo vải màu nâu, đều mũi cao mắt sâu, tóc xoăn tít, là hai vị khách người Hồ.
Thành Trường An này lắm người Hồ, Thẩm Thiều Quang không để ý lắm, cười nói một tiếng, bảo bọn họ tùy ý chọn chỗ ngồi.
Hai người kia gọi món thịt mã não nổi danh của quán, thêm sư tử đầu, móng lợn, thịt lợn hầm, đều là món mặn, lại gọi thêm ba giác rượu.
Một giác là bốn thăng, công tử như Lâm thiếu doãn chỉ uống có một thăng, thế mà hai vị này lại muốn uống hẳn mười hai thăng.
Mở tiệm cơm thì không sợ kẻ bụng bự, Thẩm Thiều Quang nhanh tay nhanh chân chuẩn bị, để A Viên bưng khay tới.
Khách tới ăn cơm càng lúc càng nhiều, chẳng mấy chốc trong tiệm đã kín chỗ, có người ăn xong rồi đi, lại có khách khác tới, có người ở đây uống rượu, có người chỉ tới để mua ngọc tiêm diện hoặc thịt về ăn, trong tiệm vô cùng náo nhiệt.
Đột nhiên vang lên tiếng la hét ầm ĩ.
Thẩm Thiều Quang bỏ dở việc trong tay, đi tới xem thế nào.
Là hai người Hồ gọi một lúc ba giác rượu kia, chỉ vào khay đồ ăn, nói: “Trong thịt có tóc! Các người làm không sạch!”
Mặc dù luôn tự nhận là sạch sẽ, lúc làm đồ ăn đều mang tạp dề bao tay, đầu đội khăn vải, A Viên cũng chú ý, nhưng ngộ nhỡ thì sao? Thẩm Thiều Quang đi lên, cười làm lành, hỏi: “Khách nhân đừng sốt ruột, không biết là cái gì không sạch sẽ?”
Tên người Hồ mặc áo lam nheo mắt nhìn Thẩm Thiều Quang, khóe môi hơi nhếch lên, dùng tay chỉ vào đĩa thịt mã não: “Chính là cái này.”
Thịt trong đĩa đã ăn sạch, chỉ còn lại một chút nước thịt, trong nước thịt đúng là có một sợi tóc.
Khách còn lại trong quán phần đông đều không ăn nữa, quay đầu sang hoặc là vây tới xem.
Tên người Hồ mặc áo lam ợ một cái, hơi rượu xông khắp mặt Thẩm Thiều Quang: “Thế nào hả? Cô nương?”
Thịt mã não đều được gắp từ trong hũ ra đĩa ngay trước khi bưng lên cho khách, để tạo màu đỏ bắt mắt, cũng để tăng thêm mùi vị thì chan thêm một muôi nước thịt. Trải qua quá trình thế này, nếu trong đĩa còn có tóc thì chỉ trừ phi Thẩm Thiều Quang và A Viên đều bị mù.
Nhìn nhìn số đồ ăn đã vơi đi bảy, tám phần, rượu cũng đã uống hết, Thẩm Thiều Quang liền hiểu ra, đây là ăn uống no nê rồi muốn bắt lỗi để quỵt tiền đây mà…
Tên người Hồ kia vẫn còn chưa chịu buông tha: “Cô nương phải nói rõ ràng cho bọn ta, nếu không bọn ta sẽ đi ra ngoài làm ầm chuyện này lên…” Lại nhìn thực khách xung quanh, nói: “Mọi người nói xem thế nào?”
Lập tức có người nhíu mày lại, quay đầu nhìn cái đĩa của mình, cũng có người nhìn Thẩm Thiều Quang.
A Viên vội la lên: “Không thể nào! Tiệm bọn ta là sạch sẽ nhất, sao có thể có tóc được?”
Tên người Hồ mặc áo vải trừng mắt: “Vậy ngươi nói xem tóc trong đĩa này là thế nào?”
Thẩm Thiều Quang nhìn kĩ sợi tóc kia, cười nói: “Các vị khách nhân chớ nóng ruột, rốt cuộc sợi tóc này ở đâu ra thì xem ta làm ảo thuật một cái là biết ngay thôi.”
Vừa nghe nói tới trò hấp dẫn, mấy người đang kiểm tra đĩa của mình cũng không kiểm tra nữa, đều xúm lại nhìn Thẩm Thiều Quang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cung-nu-luu-lac-kiem-tien/chuong-22.html.]
“Đi lấy hai cái bát sứ màu trắng tới, một cái đựng nước sạch, lấy thêm một đôi đũa trúc, một ít bột đậu tắm* và một cái khăn sạch màu trắng.” Thẩm Thiều Quang dặn bảo A Viên.
* Thời cổ đại, người ta dùng bột đậu trộn với thuốc để rửa tay, rửa mặt và tắm thay cho xà phòng.
A Viên lên tiếng trả lời, nhanh chóng lấy đồ tới.
Tất cả mọi người nhìn Thẩm Thiều Quang không chớp mắt.
Thẩm Thiều Quang có thể làm gì? Chỉ là rửa sạch sợi tóc kia mà thôi.
Bắt chước dáng vẻ của mấy ảo thuật gia, cái gì cũng để mọi người tự kiểm tra xác nhận trước một lượt, Thẩm Thiều Quang dùng bột đậu tắm để chà sợi tóc rồi cho vào nước, lại nhẹ nhàng dùng khăn vải lau sạch nước, đặt vào cái bát không còn lại.
“Mọi người có thể nhìn ra manh mối gì rồi?” Thẩm Thiều Quang cười hỏi.
Có người mắt vụng nhìn không ra cái gì, đây chẳng phải chỉ là một sợi tóc sao? Cũng có người mắt tinh: “Xoăn xoăn, lại còn hơi vàng! Đây là tóc người Hồ!”
Sợi tóc kia ở lẫn trong nước thịt thì nhìn không rõ ràng, nhưng rửa sạch rồi thì hiện nguyên hình.
Mọi người quan sát hai tên người Hồ kia, lại nhìn tóc của Thẩm Thiều Quang và A Viên, rồi lại đối chiếu với sợi tóc trong bát, cho dù có đần độn chậm hiểu cỡ nào cũng cũng nhận ra, đây là đang bới lông tìm vết để quỵt tiền!
“Tại sao màu vàng thì là của bọn ta?” Tên người Hồ mặc áo vải vội la lên.
Một vị khách nói đầy ẩn ý: “Đúng vậy, cũng có thể là của con mèo con chó.”
Mọi người sửng sốt, lập tức đều nhìn hai tên người Hồ kia, cười ầm lên.
Hai người kia vốn đã say, bị mọi người cùng chĩa mũi dùi, lại thấy Thẩm Thiều Quang chỉ là một nữ tử yếu đuối thì dứt khoát giở trò vô lại: “Cơm canh của các người không sạch sẽ, còn vu oan cho bọn ta!” Nói xong thì muốn hất đổ bàn.
Cũng may là bàn dài, lại cố định trên tường, đương nhiên là không hất đổ được.
Lập tức có khách dám làm việc nghĩa muốn bước tới chế phục bọn họ, nhưng A Viên đã nhanh hơn một bước, đi tới túm tóc tên áo lam, tay còn lại thì níu cổ áo tên áo vải, hai người kia không kịp phòng bị, bị nha đầu mập túm cho lảo đảo.
Hai người kia còn muốn giãy giụa nhưng đã bị A Viên bắt được chỗ hiểm, mà quả thật là cũng đã uống hơi nhiều, làm sao tránh thoát ra được?
Mọi người không hẹn mà cùng lui về sau, mở đường cho A Viên, người vốn muốn giúp một tay cũng ngượng ngùng rụt tay về.
Thẩm Thiều Quang chỉ giỏi võ miệng, vừa rồi thấy bọn hắn động thủ thì quả thật hơi lo, bây giờ đã bình tĩnh trở lại: “Lôi ra ngoài đi!”
Đang nhốn nháo ngoài cửa thì phường đinh tới.
Thẩm Thiều Quang đi lên kể rõ sự tình, mọi người cũng giải thích giúp, mấy phường đinh lôi hai tên vô lại vẫn đang hùng hùng hổ hổ đi.
Nhân lúc mọi người còn chưa giải tán, Thẩm Thiều Quang vội vàng đề phòng cho lần sau bị vu oan hãm hại tương tự như vừa rồi – tự phủi sạch cho mình, nói rõ ràng chuyện này, sau này có bị vu oan giá họa như thế cũng không có ai tin nữa.
Trước hết là báo rõ: “Ngài nói mà xem, nếu không phải người Hồ, tóc vừa vàng vừa quăn, mà là một tên vô lại bắt con ruồi con bọ ném vào trong đĩa đồ ăn thì chậu nước bẩn hôm nay rửa sao cho sạch được?”
Mọi người gật đầu, quả thật là như vậy.
Lại trần tình: “Trong quán, cho dù vào lúc nóng nhất, ta và tỳ nữ cũng mặc tạp dề che chắn kín người, các vị cũng có thể tới trong tiệm xem, bọn ta có sạch sẽ không?”
Đám khách quen đều gật đầu, điểm này đúng là không thể nghi ngờ.
Lại giả bộ đáng thương: “Một nữ tử lưu lạc tới nơi này, may được hàng xóm trong phường để mắt tới, bán chút bánh ngọt rau xanh, không ngờ lại gặp phải chuyện thế này…”
Mọi người bắt đầu thấy thông cảm, đúng là Thẩm cô nương này không dễ dàng gì.
…
Một người nô bộc áo xám đi tới trước chiếc xe ngựa đậu bên dưới tàng cây gần đó, thấp giọng bẩm báo: “Hồi bẩm công tử, đã đánh tiếng bảo bọn họ thẩm vấn tỉ mỉ.”
Lâm Yến liếc mắt nhìn Thẩm Thiều Quang với dáng vẻ dịu dàng đáng thương ở trước cửa tiệm.
“Đa tạ các vị tinh mắt, giúp ta phân rõ đúng sai…” Thẩm Thiều Quang khẽ khom lưng cảm tạ mọi người.
Mọi người tuy rằng chỉ là khán giả “chứng kiến kỳ tích”, nhưng lúc này lại có cảm giác như thể mình cũng tham gia vào hoạt động bắt kẻ vô lại, giúp đỡ cô nương đáng thương này, đều rối rít đáp lễ.
“Công tử, có mua sư tử đầu và đậu hoa lan nữa không?”
TBC
Lâm Yến buông rèm che xuống, đáp lại: “Không mua nữa, đi thôi.”