CÙNG EM ĂN TẾT - CHƯƠNG 8

Cập nhật lúc: 2025-05-02 01:14:37
Lượt xem: 1,501

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

14

Lục Hoài Chu vì hiếu thắng mà kéo dài mối quan hệ với tôi cũng thật vô nghĩa.

Ngày tôi đi tìm anh ta để nói lời chia tay, em trai tôi vừa lúc đến tái khám.

Ba tháng trước, lúc nó đến đưa đồ cho tôi thì bị tai nạn xe.

Lúc đó cần gấp ba trăm nghìn.

Nhà tôi nhất thời không lo được nhiều tiền như vậy, tôi đã tìm Lục Hoài Chu để vay.

Chính sự hào phóng của anh ta đã giữ lại mạng sống cho em trai tôi, cả nhà chúng tôi đều rất biết ơn anh ta.

Đến mức độ chịu đựng của tôi đối với anh ta trong chuyện tình cảm rất cao.

Nhưng bây giờ, tình mới của anh ta đã tìm đến tận cửa rồi, không cần thiết nữa.

Tôi nghĩ bụng đã chia tay rồi, cũng nên để em trai cảm ơn Lục Hoài Chu một tiếng.

Thế là tôi liên lạc với Lục Hoài Chu, anh ta bảo tôi đến quán bar tìm anh ta.

Tôi thấy cái túi to sau lưng em trai: "Em đeo cái gì thế?"

"Cam mang cho anh rể ạ."

Tôi còn chưa kịp giải thích anh rể này không phải anh rể kia.

Lục Hoài Chu đã ra đón tôi.

Tôi dẫn em trai lên trước, nó vừa gọi: "Chị..."

Nụ cười đã cứng đờ trên mặt, nó ngơ ngác nhìn tôi.

Tôi chủ động giới thiệu: "Đây là anh trai đã cho chúng ta mượn tiền."

Em trai tôi ngập ngừng đi theo vào phòng riêng.

Vương Chiêu hỏi: "Ai đây?"

Tôi cười nói: "Em trai tôi."

Lục Hoài Chu cứ thế ngồi xuống sofa, có vẻ không vui.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Vương Chiêu trêu: "Hóa ra là cậu em vợ à. Lại đây ngồi đi."

Anh ta để ý cái túi trên lưng em trai tôi.

"Cậu em vợ, trong túi cậu có gì thế?"

Em trai tôi như dâng vật báu, mở túi lấy cam ra.

"Cam nhà tụi em trồng, ngọt lắm, mọi người nếm thử đi."

Vừa nói nó vừa lấy cam nhét vào tay từng người trong phòng.

Con trai thì không sao, nhưng có mấy cô gái tỏ vẻ ghét ra mặt.

Họ liền xua tay: "Không cần, không cần."

Em trai tôi tưởng họ khách sáo, cứ cố đưa.

Cô gái mất kiên nhẫn nói: "Đã bảo không cần rồi, cậu cầm ra xa đi, đừng làm bẩn váy tôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cung-em-an-tet/chuong-8.html.]

Giọng mỉa mai của Ba Điểm Nữ vang lên: "Hoài Chu, quản cậu em vợ của anh đi chứ, cái váy này của tôi hơn chục ngàn tệ một chiếc đấy, làm bẩn anh đền à."

Em trai tôi bị cái váy giá trên trời dọa sợ, lùi lại liên tục, làm đổ cả túi, cam rơi vãi đầy đất.

Em trai tôi luống cuống nhặt lên.

Mấy cô gái còn che miệng cười.

Lục Hoài Chu chắc thấy mất mặt lắm, anh ta quát tôi: "Giang Hạ, đưa em trai cô ra ngoài đi, đừng ở đây làm mất mặt nữa."

Tay đang nhặt cam của em tôi khựng lại, nó áy náy nhìn tôi.

Tôi mỉm cười, vỗ vỗ tay nó, tiếp tục nhặt cam dưới đất bỏ vào túi, rồi dẫn nó rời đi.

Vương Chiêu rất khó xử: "Hoài Chu, làm vậy không hay lắm đâu."

Lục Hoài Chu bị khuyên nên đứng dậy đuổi theo ra, mất kiên nhẫn nói: "Tôi gọi xe cho hai người, về trước đi."

Tôi bảo em trai đứng sang bên đợi, rồi nhìn Lục Hoài Chu: "Lục Hoài Chu, chia tay đi. Tiền viện phí anh ứng trước, tôi sẽ trả dần cho anh."

Lục Hoài Chu cười giễu: "Chia tay, cô nói thật à."

Anh ta chắc chắn không tin, vì trước giờ toàn là tôi chạy theo anh ta.

"Đúng vậy. Yên tâm đi, tiền viện phí, tôi sẽ trả."

Lục Hoài Chu thấy tôi không giống nói đùa, trầm giọng: "Cô muốn chia tay thì chia tay đi, tiền thì không cần trả, có năm nghìn tệ thôi mà."

Năm nghìn?

Tôi nhớ lúc hỏi mượn tiền anh ta, anh ta nói tiền tiêu vặt chỉ còn năm nghìn, chuyển trước cho tôi, phần còn lại sẽ nghĩ cách sau.

Rồi buổi chiều ba trăm nghìn đã vào tài khoản bệnh viện.

Tôi muốn cảm ơn Lục Hoài Chu trực tiếp, nhưng anh ta lại nói có việc gấp phải ra nước ngoài.

Hơn nửa tháng sau mới về, em trai tôi đã xuất viện, mãi đến hôm nay mới coi như gặp mặt lần đầu.

Nếu ba trăm nghìn không phải Lục Hoài Chu đưa, thì là ai?

Tôi nghĩ đến Thẩm Tây Giang.

Lục Hoài Chu đi rồi, em trai lay tôi mấy cái tôi mới hoàn hồn.

Nó rất áy náy: "Chị, xin lỗi, em làm mất mặt mọi người rồi."

Tôi rất muốn xoa đầu nó, nhưng nó cao quá, tôi chỉ có thể vỗ vỗ bả vai nó.

"Nói gì vậy, chị đâu thấy em làm mất mặt, với lại người đó cũng không phải anh rể em."

"Vậy anh rể kia đâu ạ?" Nó đang nói đến Thẩm Tây Giang.

"Người đó cũng không phải anh rể em, đi du học rồi."

"Chị..."

"Haiz, chàng trai trẻ tự tin lên chút, làm tốt việc của mình, đừng quá để tâm ánh mắt người khác."

"Chúng ta sống cuộc đời của mình, không phải sống trong mắt người khác."

"Những người và những chuyện khiến mình bực bội, tránh xa là được."

 

Loading...