Nhan Hạ thừ một lúc lâu, cảm giác bồn chồn lo lắng bỗng dâng trào.
Rốt cuộc thì Trần Cảnh Thâm gì từ cô chứ? Chuyện mười mấy năm , cứ bám lấy cô buông ? Lục Hạo thấy vui liền gọi: “Mẹ ơi.”
Nghe tiếng con, cô mới cất điện thoại , chạm yêu cái mũi của con và hỏi: “Sao con?”
Bé vội : “Con ăn bánh kem do lắm ạ.”
Cô đáp: “Mẹ con xong đưa đến cho ba con?”
Cô tuyệt đối sẽ để bất kỳ ai phá hoại cuộc sống hạnh phúc bên chồng con của bây giờ! Dù là cũng !
Sau đó, hai con họ bắt tay bánh kem. Trong phòng bếp liên tục truyền đến giọng trong trẻo đầy vui vẻ của bé.
“Mình cần thêm sữa ?”
“Con thể uống sữa còn dư ?”
“Mẹ cho cái bánh nhiều bơ chút .”
“Con còn trái cây nữa, thêm nhiều nhiều cho con …”
“Nhìn nó ngon quá ơi!”
…
Sau khi gói ghém bánh kem kỹ càng, họ mới bước khỏi nhà.
Cô thấy con cứ chằm chằm cái hộp liền giao nó cho con và : “Con nhớ cầm cho chắc đấy nhé.”
Bé nhận lấy cái hộp, ghế dành cho nghiêm túc gật đầu đáp: “Hạo Hạo sẽ cầm chắc ạ.”
Cô mỉm lái xe đến hãng thu âm.
Cô chỉ thuê tài xế để đỡ đần công việc cho khi ông xã ở đây thôi, chứ trở về thì cô “cu li” miễn phí là .
Nghĩ , cõi lòng cô trở nên ấm áp thôi.
***
Lúc hai con họ đến nơi, vẫn còn đang dở một cảnh.
Lục Phỉ ống kính gợi cảm c.h.ế.t , khiến ai nấy đều vô thức chìm trong thế giới do chính tạo .
Anh tân binh mặt bằng ánh mắt lặng như nước, giống như thế giới gì thể khiến d.a.o động .
Tân binh kích động thôi, cánh môi mấp máy gì đó, còn vẫn cứ lẳng lặng cúi đầu.
Mãi đến khi đối phương gì đó, Lục Phỉ mới ngước lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cung-chieu-vwxh/chuong-202.html.]
***
Lúc ông xã, cô như cảm nhận chút hy vọng mới nhen nhóm trong cõi lòng .
Hạo Hạo thì thầm hỏi : “Ba đang đóng vai gì ?”
“Mẹ cũng .”
Bé ba : “Dù thì ba vẫn là giỏi nhất!”
Trong lòng mỗi đứa trẻ, ba đều là tuyệt nhất.
Cô cũng phụ họa con: “Ba con tuyệt nhất luôn.”
“Cắt! Qua cảnh!” – Đạo diễn lệnh, trong phim trường liền theo ngay.
Lục Phỉ ngẩng lên liền thấy vợ con , khuôn mặt lạnh lùng bỗng trở nên dịu , gấp gáp bước tới chỗ họ.
“Sao hai con đến đây?”
Đôi mắt đong đầy niềm vui vì hạnh phúc về việc vợ con đến thăm ở phim trường.
Lục Hạo giơ cái túi đến ba và : “Con và đến đưa bánh cho ba đó. Cái bánh do chính con và đấy ba.”
Anh chìa tay nhận lấy túi từ con, xoa đầu con : “Cảm ơn Hạo Hạo!”
“Không gì ạ. Ba ơi, ba thể đừng xoa đầu con ạ? Tóc con rối hết ba.” – Bé lễ phép trả lời ba vươn tay chỉnh tóc.
Anh bình tĩnh tiếp: “Con tự chọn giữa tóc, mặt và mũi .”
“Vậy thì ba cứ vò tóc con ạ!” – Bé thở dài thườn thượt như ông cụ non…
Nghe con , vò đầu con, công nhận là “bắt nạt” con vui thật đấy!
Vưu Khánh mở miệng trêu ghẹo ngay: “Chậc, chị mới xa bao lâu mà tiếp tục phát cơm chó cho em nữa .”
Anh thấy cái túi trong tay Lục Phỉ liền vội hỏi: “Đồ ăn hả ?”
Lục Hạo liền hỏi: “Đây là bánh do chính con và đấy, chú Vưu ăn ạ?”
Vợ chồng Lục Phỉ con liền , đồng loạt nghĩ: Từ khi nào mà con trở nên hào phóng nhỉ?
“Dĩ nhiên ! Hạo Hạo mời thì chú ăn chứ!” – Vưu Khánh gật đầu, âm thầm đắc chí vì đủ sức khiến nhóc con tham ăn mời mọc .
Bé vội hỏi tiếp: “Hạo Hạo mời chú ăn bánh kem thì chú mời cháu một bữa tiệc linh đình ạ?”
“Hạo Hạo xảo quyệt giống y ba con, chỉ một miếng bánh mà đòi chú khao một chầu đời luôn.”
Anh cạn lời luôn , thằng nhóc đáng yêu mặt , nghĩ thầm: là thể trông mặt mà bắt hình dong! Con nít ngày nay lanh dễ sợ luôn!