Ăn xong, Nhan Hạ rửa chén, còn Lục Phỉ hỏi thằng con đang xem ti vi: “Giờ con ngủ ?”
Bé vội đáp ngay: “Con còn xem ti vi nữa cơ.”
Anh tắt ti vi: “Đến giờ ngủ trưa .”
“Ba ơi, con còn xem ti vi.” – Bé gấp gáp chắn ba, ngoài miệng nũng, bé còn buồn ngủ ! “Ba ngủ trưa mà con xem ti vi…”
“Con sẽ bật tiếng ạ.” – Bé chạy vội đến ti vi để tắt tiếng và ba bằng đôi mắt sáng rực.
Lục Phỉ đứa con nghịch ngợm của một lát bếp.
Bé theo ba với vẻ khó hiểu, sang xem ti vi, thỉnh thoảng khúc khích.
Lúc tiến phòng bếp, bà xã rửa hết chén, giờ đang rửa tay. Sau khi rửa xong, cô thấy ông xã đang liền hỏi: “Hạo Hạo ?”
“Thằng bé đang xem ti vi.”
“Chẳng đến giờ ngủ trưa ư?” – Cô khỏi bếp, tới nơi thấy con trai vui vẻ xem ti vi.
Anh thì thầm với cô: “Con mệt thì sẽ tự khắc ngủ thôi, giờ tụi tâm sự chút nhé vợ?”
Suy cho cùng thì chuyện của Trần Cảnh vẫn còn rành rành đó. Tuy chuyện xảy giữa họ, nhưng tìm hiểu về nỗi sợ hãi của cô dành cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cung-chieu-vwxh/chuong-198.html.]
Nghe , cả cô liền cứng đờ, lát bình tĩnh đáp: “Vâng.”
Vừa dứt lời, họ cùng phòng.
Cô lọt thỏm trong lòng chồng ghế sofa, chậm rãi kể chuyện quá khứ.
“Dù em với là cô nhi, nhưng thật em vẫn còn nhớ rõ việc từng là cô công chúa nhỏ của ba và bộ cuộc sống của em xáo trộn thế nào khi Trần Cảnh Thâm xuất hiện.
Vào một chiều tan trường, em gặp Trần Cảnh Thâm thương đang lẩn trốn nơi hẻm nhỏ. Em thấy cùng tuổi với nên mới dẫn về nhà để băng bó. Bố em hỏi nhiều chuyện nhưng lời nào mà chỉ em chằm chằm. Tối hôm đó, tụi em ngủ chung phòng, em giường, còn ngủ đất. Tụi em còn gì nữa đấy mà em quên mất tiêu .
Hôm đến đón . Dù chịu về nhưng cuối cùng vẫn họ dẫn , cùng còn để tờ chi phiếu cho nhà em. Ba em tịch thu nó, còn bảo em đừng tự ý cứu , cũng cho em tiếp cận với nữa.
Em theo lời ba , cũng quên mất chuyện . Ai dè một tháng chuyển đến lớp em. Sau đó, bạn bè của em càng ngày càng ít, em từng hỏi bạn của em nhưng họ chỉ bảo chơi với em nữa.
Lúc , em thương tâm và khổ sở. Trần Cảnh Thâm nhân cơ hội đó mà lân la kết bạn với em, em cũng quên mất lời hứa với ba . Tụi em cùng chơi ở trường, sáng đến đón em, chiều chúng em cùng về. Tuy đôi khi em thấy cô đơn nhưng em nghĩ vẫn còn một bạn .
Sau khi nghiệp tiểu học, ba em chuyển chỗ nên em chuyển nhà. Lúc khai giảng, em gặp Trần Cảnh Thâm, tụi em còn là bạn cùng bàn nữa. Tuy em vui vì chơi với bạn của , nhưng ai trong lớp chịu chơi với em cả. Thế là, em chỉ đành chơi với .
Mãi cho đến lúc họp lớp cấp 2 mới một bạn nam cùng lớp lén lút với em rằng Trần Cảnh Thâm cảnh cáo họ chơi với em, thì tự gánh lấy hậu quả. Có trái lời nên xảy chuyện, họ chỉ đành giữ cách với em.
Sau đó, em chất vấn . Anh bảo chỉ thích chúng em ở cạnh , chứ sự xen của thứ ba. Lòng em rối bời, liệu nên tha thứ cho .
Sau cùng, em vẫn tha thứ cho vì tình bạn nhiều năm nay.
Lúc lên cấp 3, em vẫn chỉ một bạn là . Có một đưa em về, bỗng nhiên hôn lén em một cái, ba em bắt gặp. Vào khoảnh khắc họ xua đuổi , em thấy ánh tối tăm trong mắt …”