Lục Phỉ ôm lấy con trai, bất đắc dĩ : “Sao con chạy hử?”
Bé khúc khích, thoáng qua phòng bếp thì thầm bên tai : “Ba ơi, hôm nay con quấn lấy từ sáng tới giờ nên thời gian nghĩ đến chuyện khác ba.”
“Hạo Hạo ngoan quá.” Anh thuận thế hôn con một cái thật kiêu.
Lục Hạo cảm thấy ngứa liền trốn ba.
Tiếng của Lục Hạo nhanh truyền tới trong phòng bếp, Nhan Hạ đang xào rau thò đầu thì thấy hai cha con họ đang gần gũi hơn, cô bật tiếp.
Anh chơi đùa với con một lát, mới bế bé trong bếp. Vừa cửa, một mùi thơm xộc thẳng cánh mũi của họ.
Bé hít một thật sâu và : “Thơm quá !”
Hồi nãy bé chơi quá trời quá đất mà còn cảm thấy đói, mà giờ bé chỉ mới ngửi mùi thơm thôi thấy đói mờ mắt luôn !
Thấy , cô hỏi con: “Đến giờ ăn , cục cưng tham ăn phụ bày đồ ăn ngoài bàn nè?”
“Dạ , !” Bé gật đầu cái rụp, nhanh chóng bảo ba thả xuống đất.
Ngay khi chân chạm đất, bé vội bộ đồ ăn, đó tung tung tăng bưng món mà thích nhất ngoài.
Lục Phỉ cũng nhân cơ hội để hôn cái chụt lên mặt bà xã, thảnh thơi bưng hai món ngoài.
Quả nhiên, con đặt cái đĩa gần nhất, còn bản ngay góc bàn, đôi mắt cứ chằm chằm dĩa thức ăn với vẻ thòm thèm, đôi chân cứ như ai đóng đinh .
Sau khi đặt đĩa xuống, Lục Phỉ mới yên tâm rằng trong thời gian ngắn thằng bé sẽ chạy trong.
Lúc trở phòng bếp, bà xã múc xong món cuối cùng. Khi chiếc đĩa đặt xuống, cơ thể cô bỗng nhiên áp sát.
Trong cơn mơ màng, Nhan Hạ chỉ bờ môi một đôi môi ấm áp khác giữ chặt lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cung-chieu-vwxh/chuong-197.html.]
Hơi thở nóng rực của cứ từng bước từng bước một xâm chiếm thành trì của cô, cả cũng ôm chặt lấy cô như thể ép cả cô trong cơ thể .
Anh cô khát vọng cô đến cỡ nào.
Ban đầu cô ngỡ ngàng sự nhiệt tình bất chợt của nên chỉ tùy ý để thiêu đốt lý trí của , đó cô mới chậm rãi ôm cổ và nhiệt tình đáp .
Sau một lát ôm hôn kịch liệt trong gian chật hẹp của nhà bếp, ngọn lửa kích tình dần bùng lên.
Chẳng qua bao lâu, Nhan Hạ cảm thấy thở của dần trở nên khó nhọc, duỗi tay bảo ông xã thả . Thấy , mới thở gấp và buông cô .
Khi tách , sắc mặt của hai đều đỏ ưng ửng, hô hấp của Nhan Hạ cũng dồn dập.
“Anh…” – Kể từ khi cô mang thai, ông xã ít khi tỏ nhiệt tình thế , nên bây giờ não cô mới như c.h.ế.t máy.
“Anh chỉ hôn em và cho em rằng yêu em mà thôi.” Giọng của ông xã nụ hôn nồng nàn chút khàn khàn kém phần gợi cảm, cũng vô tình tràn trong lòng cô tự khi nào.
Cô thẳng cặp mắt đong đầy sự yêu thương của , đôi môi nở nụ thật tươi: “Em cũng yêu .”
“Con cũng yêu ba lắm.” – Lục Hạo đang nhanh nhẹn chạy tới lời của liền tranh thủ thổ lộ ngay và luôn.
“Con ở đó từ khi nào Hạo Hạo?” Nhan Hạ hoảng hồn khi thấy tiếng con từ .
“Lúc yêu ba ạ.” – Bé nghiêm túc trả lời, khuôn mặt của ba và : “Ba nóng lắm ạ? Sao mặt ba hồng dữ ?”
“Sao con nhiều câu hỏi ?” Lục Phỉ bình tĩnh hơn bà xã nhiều, bế con trai ngoài.
Chậc, thằng nhóc tự kiềm chế cơn thèm ăn hơn xưa .
“Ba đừng bế con như , con khó chịu lắm!”
Nhan Hạ bất đắc dĩ lắc đầu giọng trách móc của con trai từ xa, cô cầm lấy cái đĩa bên cạnh và chén đũa, hít thật sâu, dùng nước lạnh vỗ mặt mới ngoài.
Lúc , cô hề nhận rằng từng nghĩ đến bất kỳ điều gì liên quan đến Trần Cảnh trong thời gian ban nãy cả.