Sau khi tẩy trang, Lục Phỉ mặc đồ cũ khỏi hãng thu âm với Vưu Khánh.
Trong lúc ở hãng thu âm đang ăn cơm hộp, hai họ đến quán ăn gần công ty của Nhan Hạ.
“Lục Phỉ…” Nhan Hạ thẳng phòng riêng họ đặt, sửng sốt khi thấy đối phương, thều thào: “Thiên Vương Vưu?”
Vưu Khánh giật nảy giọng bất thình lình của Nhan Hạ, vội vàng chào cô: “Chào chị dâu ạ.”
Chị dâu á?
Vì từ lúc cô còn học nhạc của Vưu Khánh, nên cảm thấy ngại xưng hô của .
Dù Vưu Khánh nổi tiếng từ khi còn trẻ, tuổi tác cũng cỡ họ nhưng cô cứ cảm thấy già hơn nhiều lắm. Vậy nên, cô mới cảm thấy mất tự nhiên khi đối phương gọi là chị dâu.
Nói thì , nhưng ở đây, còn gọi là chị dâu thì chắc do Lục Phỉ dẫn đến.
Nhan Hạ hỏi: “Lục Phỉ ?” Sau đó, cô thản nhiên xuống.
Vưu Khánh đáp: “Anh vệ sinh .” Anh xong liền đối diện với Nhan Hạ, hai mắt cứ chằm chằm cô.
Tuy Nhan Hạ tự nhiên ánh của Vưu Khánh, nhưng vẫn tỏ bình thản, đáp: “Chào , là Nhan Hạ.”
Nếu ông xã dẫn Vưu Khánh đến thì nghĩa là cũng với .
“Nghe danh chị lâu nhưng dịp gặp mặt.” Vưu Khánh gật đầu, chìa tay về phía Nhan Hạ.
Nhan Hạ một lát, bắt tay với .
lúc , cửa nhà vệ sinh mở , Lục Phỉ liền thấy hai bắt tay . Anh nhíu mày, vội vàng bước lên bình thản nắm lấy tay bà xã, : “Em cần khách sáo với .”
Vưu Khánh tủm tỉm khi thấy hành động của Lục Phỉ, : “Chị dâu chỉ đang tỏ lịch sự với em thôi mà.”
Anh bao giờ thấy một Lục Phỉ như cả. Thì , đời một khiến Lục Phỉ xúc động đến .
Lần cuối cùng thấy hai chữ là khi Lục Phỉ bảo đừng gọi .
Vưu Khánh đáp: “Em đúng ?”
“Cũng tạm thôi.” Lục Phỉ Vưu Khánh thêm vài , chậm rãi xuống cùng với bà xã.
Nhan Hạ mỉm ông xã đấu võ mồm với Vưu Khánh, cũng xuống cạnh .
Từ cuộc chuyện ngắn gọn giữa họ, cô thể nhận quan hệ giữa họ khá , lòng cô cũng thấy an ủi phần nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cung-chieu-vwxh/chuong-177.html.]
Bắt đầu từ ngày hôm qua, ông xã cho cô thấy rằng cũng bạn bè, chứ lẻ loi trong giới giải trí như cô tưởng tượng.
Nói thật, cô cảm thấy ít bạn hơn nhiều lắm…
Lục Phỉ thấy bà xã nghiêm túc suy nghĩ bèn cúi đầu hỏi: “Sao em?”
Nghe , Vưu Khánh cũng sang đây, âm thầm nghĩ vợ chồng nhà ân ái quá mất.
Tuy ngạc nhiên về hành động của Lục Phỉ, nhưng công nhận rằng của bây giờ giống một con bằng xương bằng thịt hơn nhiều lắm…
Vậy cũng .
Thấy họ như , hẹn hò quá mất.
Vưu Khánh u oán : “Hai đừng tình tứ mặt đứa độc là em đây nữa mà. Giờ cẩu độc những đau mắt mà còn đói nữa…”
Đến cả Nhan Hạ cũng ngạc nhiên vẻ lật mặt nhanh hơn sách của Vưu Khánh nữa là. Đây là Thiên Vương Vưu lạnh lùng ngầu lòi mà cô thấy ti vi đấy?
Quả nhiên hiện thực bao giờ giống với tưởng tượng cả…
Lục Phỉ màng đến Vưu Khánh đang cằn nhằn, đưa thực đơn cho bà xã hỏi: “Em ăn gì?”
“Bọn gọi món .” Nhan Hạ lắc đầu và đẩy thực đơn đến mặt Vưu Khánh.
Vưu Khánh nhận lấy thẳng: “Để em gọi cho, em là khách quen ở đây đấy.”
Anh dứt lời liền gọi phục vụ đến, vài món ăn, đồng thời còn quên hỏi ý kiến của vợ chồng Lục Phỉ.
Thế là Vưu Khánh gọi món trong sự chấp thuận của họ như đấy.
Nhan Hạ nghĩ thầm: Cô ghét gọi món khi ngoài ăn lắm, may mà Vưu Khánh gọi .
Rất nhanh, món ăn bưng lên, ba cũng thưởng thức bữa trưa ngon miệng.
Lục Phỉ thấy vợ ăn hết hai chén nhỏ xong liền hỏi: “Em no ?”
Nhan Hạ vuốt cái bụng no căng của , gật đầu đáp: “Em no .”
“Ừm.” Lục Phỉ gật đầu, tiếp tục ăn phần .
Lúc , Nhan Hạ mới nhận nãy giờ ông xã chăm sóc cô, khiến lòng cô cảm động khôn xiết.
Cô ngẩng đầu lên thấy Vưu Khánh đang họ với vẻ ngạc nhiên, nhất là bụng cô…
Sau đó, nhỏ giọng hỏi Lục Phỉ: “Có sắp ba nữa ?”