Ban đầu Lục Hạo cũng mở to mắt đáp trả, nhưng lâu dần cũng thua ba, khí thế cũng yếu . Sau đó, bé lập tức sang bằng ánh mắt mong chờ, : “Mẹ ôm Hạo Hạo ạ?”
Nhan Hạ khẽ khi ánh mắt tội nghiệp của con trai, cô giơ tay về phía bé. Thấy , mắt Lục Hạo sáng rực, rướn về phía .
Lục Phỉ thoáng qua bà xã, nhẹ nhàng đặt con lòng cô.
Anh tin vợ sẽ tự cân nhắc.
Lục Hạo ngoan ngoãn ôm cổ , khoé môi nở nụ ngọt ngào. Nhan Hạ cũng ôm lấy cơ thể mềm mại của Lục Hạo với nụ dịu dàng.
Anh thấy dáng vẻ bịn rịn của hai con thì chỉ bất đắc dĩ : “Mình về thôi nào.”
Lục Hạo liền chào tạm biệt cô giáo Lý đang sắp xếp cho các bạn khác cách đó xa: “Thưa cô, con về ạ.”
Nghe thấy tiếng Lục Hạo, cô giáo Lý vội ngẩng đầu lên chào bé: “Tạm biệt Hạo Hạo.”
Đợi cô Lý xong, Lục Phỉ và Nhan Hạ mới dẫn con trai trong xe.
Lúc gia đình họ ở đây, một lấy điện thoại chụp ảnh. Họ quá quen với việc , Lục Hạo còn tươi chào hỏi những đó.
Dần dần, ba phát hiện càng ở tại nhà trẻ càng lâu thì càng ít chạy tới chụp ảnh.
Chắc vì họ thấy Lục Phỉ nhiều trong cùng một chỗ, nên còn kích động như ban đầu nữa.
Nói thì nhưng vẫn một kích động thôi.
***
Một lát , Lục Phỉ nghiêm túc lái xe, Nhan Hạ ôm con trai ngáp ngắn ngáp dài. là mang thai dễ mệt thật, bây giờ mà một chiếc giường lớn thì cô ngủ say như c.h.ế.t chứ.
“Mẹ mệt hả ?” Lục Hạo thấy động tác của cũng giống khi buồn ngủ, nên bé mới đoán rằng đang buồn ngủ.
Cô thấy câu hỏi của con trai, bèn bất đắc dĩ trả lời: “Mẹ mệt, mà chỉ ngủ thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cung-chieu-vwxh/chuong-163.html.]
Bé hỏi tới: “Trời còn tối mà buồn ngủ ?”
Cô hỏi ngược con: “Chẳng con cũng ngủ đường về nhà đấy ?” Có đôi khi, những câu hỏi của trẻ con luôn khiến lớn bó tay luôn.
Nghe , khuôn mặt nhỏ bé của Lục Hạo ửng hồng, bẽn lẽn dúi đầu lòng .
Lục Phỉ hai con qua kính chiếu hậu, tâm trạng bây giờ của khó tả khi thấy con trai cứ tỉnh bơ ôm vợ .
Một lát , Nhan Hạ đẩy nhẹ đầu con , : “Hạo Hạo, hỏi con một chuyện nhé?”
“Dạ.” Bé vội vàng gật đầu.
“Nếu em trai thì con sẽ cảm thấy thế nào?”
Lục Hạo hỏi ngược cô: “Em trai là gì ?” Bé chỉ em gái trông thôi, còn em trai… Chui từ nhỉ? Mặt mũi ?
“Em giống Hạo Hạo đó.” Cô phân vân câu hỏi của bé, lát mới đưa một đáp án chung chung.
Lục Hạo suy nghĩ một lúc lâu mới nghiêm túc trả lời : “Chẳng Hạo Hạo ạ? Con vẫn thấy em gái hơn.”
“Em trai y hệt Hạo Hạo . Vả , em sẽ nhỏ hơn con, thế thì con thể trai …”
Lục Hạo tiếp tục bày tỏ khát vọng em gái mãnh liệt với : “Có em gái cũng trai mà ! Con thấy em An An và em Tâm Tâm đáng yêu, nên con thích em gái lắm.”
Nhan Hạ thấy dáng vẻ nghiêm túc của con trai, chợt cảm thấy khả năng sinh con gái cao hơn hẳn.
Nghĩ , cô vuốt tóc con từ tốn : “Ừm, chỉ hỏi thế thôi.”
Lục Hạo chớp mắt, đó chằm chằm với vẻ hết sức nghiêm túc: “Vậy khi nào thì con mới em gái ? Có con sắp em gái như ba ạ?”
Cô đáp với vẻ hàm hồ: “Chắc đấy con.” Tuy em bé sẽ đời thời gian mà ông xã đặt , nhưng còn lâu cô mới với con.
“Dạ.” Lục Hạo nhẹ nhàng đáp nghiêm trang suy tư gì đấy.
Nhan Hạ thở phào nhẹ nhõm khi thấy cuối cùng con trai cũng chịu chấm dứt vấn đề . Nói thật thì cô mãi về chuyện khi đứa bé chào đời.