“Chúng đến bệnh viện kiểm tra thôi vợ.” Lục Phỉ dứt lời tiến lên kéo bà xã, chỉ khi nào đến bệnh viện thì mới yên tâm .
“Khoan ông xã, tụi cứ mua que thử thai kiểm tra cho chắc. Nếu em thai thì khỏi cần đến bệnh viện.” Bây giờ giống như nữa, chỉ cần họ ngoài là phóng viên chụp ngay, nên dù thai thì cũng nên để bọn họ .
Nói chung, cô thấy họ nên bí mật kiểm tra thì hơn!
Nghe lời bà xã , mới dừng chân, tâm trạng rối bời cũng dần bình tĩnh . Vừa nãy, khi vợ thể đang mang thai thì lý trí của biến mất.
Một lúc , mới : “Ừ, để mua cho, em ở nhà là .”
Nói xong, Lục Phỉ cũng nhanh chân bước khỏi nhà.
Khi theo bóng lưng của ông xã, cô vô thức sờ bụng , đang mang thai thật ?
Chỉ cần nghĩ tới tương lai cô sẽ một đứa con gái mềm mại thơm tho là lòng cô sướиɠ rơn.
Lục Phỉ lái xe đến hiệu thuốc gần đó, nhanh chóng đeo khẩu trang và đội mũ như thể lạnh, bình tĩnh trong.
Nhân viên hiệu thuốc mỉm hỏi: “Anh cần gì ạ?”
“Hai que thử thai.” Lục Phỉ đè thấp giọng xuống để khiến giọng khàn hơn.
Nhân viên , qua lấy hai que thử thai đưa cho . Lục Phỉ nhận lấy, trả tiền xong liền nhanh chóng rời khỏi cửa hàng.
Nhân viên khó hiểu theo bóng dáng của Lục Phỉ, cứ cảm thấy bóng lưng quen mắt ?
Lục Phỉ lái xe rời khỏi thì một đội mũ lưỡi trai bước hiệu thuốc …
Một lát , Lục Phỉ cầm hai cái que thử thai về nhà.
Lúc bà xã nhà vệ sinh kiểm tra thì ngoài lẳng lặng chờ đợi, mỗi phút giây đều khiến cảm thấy luống cuống thôi.
Lúc vợ bầu Hạo Hạo, cứ mải miết chăm sóc cô, cứ sợ cảm xúc của cô gì bất dẫn đến chuyện ngoài ý , nên vui khi Hạo Hạo đời chứ cảm giác xa lạ thế .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cung-chieu-vwxh/chuong-160.html.]
Ttrong lúc đầu óc Lục Phỉ vẫn còn rối như mớ bòng bong, cửa nhà vệ sinh bỗng mở .
Anh vội vã hỏi: “Sao em?”
“Tự xem .” Nói , Nhan Hạ liền đưa que thử thai cho chồng.
Lục Phỉ sang thì chỉ thấy hai vạch màu đỏ, ngẩng đầu về phía vợ, ngơ ngác hỏi cô: “Vậy nghĩa là vợ?”
Nghe thấy ông xã hỏi thế, cô cũng ngây như phỗng, tằng hắng nhấn mạnh từng chữ một: “Ý là sắp ba đấy.”
Sau khi đáp án từ chính miệng cô, Lục Phỉ ngẩn ngơ, hai mắt cứ chằm chằm vợ .
Ngay đó, dịu dàng ôm lấy bà xã, đặt cằm lên mái tóc mềm mại của cô, lát mới : “Nhan Hạ, yêu em.”
Khi thấy lời tỏ tình của ông xã, đôi mắt cô cong thành vầng trăng khuyết, cánh tay cũng ôm chặt lấy lưng chồng, áp tai lên lồ ng n.g.ự.c từng nhịp tim mạnh mẽ của , lòng cảm giác bình yên. Chỉ cần ở bên thì cuộc sống của cô gói gọn trong hai chữ: Hạnh phúc.
Hai cứ lặng lẽ ôm , cùng tận hưởng cảm giác yên bình hiếm .
Một lát , tiếng chuông điện thoại bỗng cắt ngang thời khắc ấm áp của hai họ.
Lục Phỉ lấy điện thoại thì thấy đó hiển thị một dãy xa lạ.
Nói thật thì nghĩ sẽ lạ nào lấy điện thoại của .
“Chào Lục Phỉ.” Đầu dây bên truyền đến một giọng nam trầm thấp.
Lục Phỉ thẳng chủ đề: “Anh là ai?” Anh hứng thú huyên thuyên với khác, mà giọng vẻ quen tai nhỉ?
Người đầu bên vội vàng lên tiếng: “ là Đào Hữu.” Chắc vẻ mất kiên nhẫn trong lời của Lục Phỉ nên cho nhanh kẻo Lục Phỉ cúp máy.
Vừa đến cái tên , Lục Phỉ nghĩ ngay đó là ai, hỏi ngược : “Anh chuyện gì ?”
Đào Hữu tủm tỉm : “Tuy việc gì nhưng Ảnh đế Lục và nhà thiết kế Nhan thì chuyện đó.”