Vì bình thường đều con trai bên cạnh, nên lâu cô và ông xã ăn sáng riêng với .
“Thật ạ?” Lục Hạo chớp mắt khi lời , vội vàng về phía ba với vẻ mong chờ.
Thấy dáng vẻ thăm ăn của con trai, Lục Phỉ khẽ dậy bếp, bé cũng toe toét chạy theo ba.
Bé ba sẽ quên mà.
Nhan Hạ vui vẻ theo bóng lưng của hai ba con, cho cái màn thầu cuối cùng miệng, vị ngọt cùng mùi sữa thơm tràn khiến bụng cô còn réo lên vì đói nữa.
Đến tận lúc sờ cái bụng nhỏ của , cô vẫn còn hiểu vì dạo ăn nhiều đến thế.
Nếu còn như thì cô sẽ tăng cân mất thôi.
“Ba quá , con thích ba nhất.” Bấy giờ, Nhan Hạ thấy tiếng đáng yêu ngọt ngấy của con trai truyền tới.
Giọng thì ngọt đấy, nhưng câu tỏ tình của con thiếu thành ý ?
Ngay đó, tiếng ông xã vang lên: “Miễn con đừng ghét ba là .”
Lục Hạo rành mạch: “Ba với Hạo Hạo, nhưng ba cũng thích bắt nạt con mà. Khi nào ba với con thì con thích ba nhất, nhưng con sẽ ghét ba một chút những lúc còn .”
“Ghét một chút á?” Lục Phỉ nhướn mày khi thấy con trai .
“Vâng ạ.” Lục Hạo đáp với vẻ tuốt: “Trên tivi dạy rằng, chúng nên dung túng cho những hành vi đúng ạ.”
Nói xong câu , bé nhanh tay cầm lấy một cái màn thầu chuồn mất dạng.
Có chương trình nào cũng dạy “hư” bọn trẻ như ?
Khóe miệng Lục Phỉ khẽ cong, bưng cháo và thức ăn ngoài. Lúc đến nơi, thấy con trai ngay ngắn ghế, miệng chậm rãi nhấm nháp từng miếng từng miếng một của màn thầu.
Anh đặt đồ ăn xuống mặt bé, mới với vợ: “Lát nữa đưa con học, sẵn tiện ghé qua công ty xử lý chút việc, em cùng ? Hay em ở nhà nghỉ ngơi?”
Nhan Hạ ngẫm nghĩ cất lời: “Em ở nhà nghỉ ngơi.”
Hôm qua lúc cô đến công ty , rảnh nên mới dẫn cô dạo, nhưng chắc hôm nay rảnh. Vả , cô ngày nào cũng truyền thông đưa tin . Nói thật, đến chính cô còn thấy mất tự nhiên khi cứ xuất hiện tin tức nữa là.
“Ừm.” Lục Phỉ gật đầu, cũng ép buộc cô.
Anh đưa mắt về phía Lục Hạo vẫn còn đang mặc áo ngủ, suy nghĩ trong giây lát mới chậm rãi hỏi: “Hạo Hạo, con đánh răng đấy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cung-chieu-vwxh/chuong-156.html.]
Nhan Hạ liền khựng , đúng là vợ chồng cô quên nhắc con trai đánh răng khi bé khỏi phòng thật.
Lục Phỉ thấy con ăn xong một cái màn thầu, chuẩn ăn đến bát cháo thì nhấc bổng bé khỏi ghế, tiếp tục hỏi: “Con đánh răng ?”
Lục Hạo lập tức phủ nhận, lấy tay bịt kín miệng, chậm rãi : “Con quên ạ, nhưng ba cũng nhắc con .”
“Vậy nên bây giờ ba con mới đánh răng nè.” Anh ôm con về phòng bé.
“ con ăn mà, đánh răng một cũng ba.” Lục Hạo vội vàng cự nự.
“Không , con tập thành thói quen.” Anh thẳng thừng cự tuyệt lời đề nghị của bé.
Lục Hạo giãy giụa đáp: “Vậy ba thả con xuống để con tự .”
“Ừ.” Lục Phỉ bỏ bé xuống, theo tận nhà vệ sinh.
Lần đánh răng giống như , Lục Hạo lấy cái ghế nhỏ ở bên cạnh và lên . Xong xuôi, bé mở nước nóng rót cốc, tự nặn kem đánh răng, còn thấm nước khăn mặt, vắt nước xong lau mặt… Nhìn qua trôi chảy và mạch lạc.
Lục Phỉ ngạc nhiên thôi, bèn hỏi: “Con học mấy chuyện từ khi nào ?”
Mấy ngày nay, ba con họ bên sớm chiều, mà hề bé tự học những thứ từ khi nào.
“Tối qua con bê cái ghế để lấy khăn, đó thấy tiện nên luôn đó đánh răng.” Lục Hạo giả vờ bình tĩnh giải thích, nhưng vẻ mặt kìm nổi sự đắc ý.
Bé sẽ nguyên do là vì thấy các bạn ở trường đều là họ tự đánh răng rửa mặt nên cũng học !
Chuyện khác thể thì bé cũng thể .
Nghe con trai giải thích, dáng vẻ tự đắc của Hạo Hạo, chỉ đúng một câu “Đi thôi” ngoài.
Lục Hạo nhanh chóng nhảy xuống khỏi băng ghế, vội vàng chạy theo ba, suýt chút nữa thì bé quên mất việc còn ăn sáng!
Sau khi khỏi nhà vệ sinh, Lục Hạo hí hửng ăn xong phần ăn của , trở về phòng chuẩn cặp sách.
Xong xuôi, Lục Hạo vui vẻ chờ ba đưa học.
“Thưa con học!” Lục Hạo hôm nay ở nhà nghỉ ngơi, nên ầm ĩ, mà chỉ lễ phép chào .
Nhan Hạ dịu dàng với con trai: “Hai ba con đường cẩn thận nhé.”
“Mẹ hôn tạm biệt con .” Lục Hạo xong liền nghiêng má về phía .