Bé vui vẻ sang : “Mẹ ơi, cả nhà cùng tham dự ạ?”
“Được chứ.”
“Vậy con thể mặc đồ giống ba như Đôn béo và ba ạ?”
Nhan Hạ do dự hỏi : “Đồ đôi của ba và con ?”
“Được chứ con.” Lục Phỉ lập tức gật đầu.
lúc , Nhan Hạ thoáng qua bảng chỉ dẫn bên đường, nghĩ tới gần đây trung tâm thương mại liền với ông xã: “Hay đến trung tâm thương mại phía dạo thử, sẵn tiện mua quần áo cho nhà luôn ?”
Cô nghĩ đến cảnh ba họ mặc đồ gia đình thì trong lòng cảm thấy hưng phấn thôi.
“Hạo Hạo cũng tới khu trung tâm mua sắm luôn ạ.” Bé sung sướиɠ reo lên.
Lục Phỉ hai gương mặt mong chờ của vợ con qua kính chiếu hậu, đó đánh tay lái tiến hầm đỗ xe của khu trung tâm mua sắm.
Một lát , gia đình họ đến cổng của trung tâm thương mại.
Lục Hạo chớp mắt hỏi: “Giờ chúng mua quần áo đây ạ?” Ở đây nhiều cửa hàng quá !
“Để tra thử mạng.” Lục Phỉ xong liền cầm điện thoại lên tìm hiểu.
Lúc , ánh mắt Lục Hạo đảo quanh bốn phía. Khi thấy một tiệm bánh ngọt, bé vội vàng lắc nhẹ ống tay áo của : “Mẹ ơi, ăn đồ ngọt ạ?”
Cô đồng hồ : “Lát nữa còn về nhà ăn tối, giờ mà ăn thì thế nào tối con cũng ăn nổi nữa cho mà xem.”
“Vậy coi như ăn tối luôn ạ! Con ngán ăn cơm lắm ạ!” Bé bằng ánh mắt mong chờ dùng dằng.
“Anh tìm chỗ nào ?” Cô sang ông xã, lâu như thì tìm thấy mới .
“Em chờ chút nhé.” Tay vẫn ngừng bấm điện thoại.
Nhan Hạ hỏi : “Vậy chúng ăn chút đồ ngọt nhé?”
“Ừm.” Lục Phỉ vẫn điện thoại, thuận miệng đồng ý.
Anh đồng ý, cô còn kịp gì thì con trai kéo mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cung-chieu-vwxh/chuong-148.html.]
Lúc nhận tin nhắn trả lời của cửa hàng, Lục Phỉ đầu định chuyện với bà xã thì mới phát hiện bên cạnh một bóng .
Anh quanh một vòng liền thấy bóng nhỏ bé dính sát tủ kính trong cửa hàng nhà , bên cạnh là vợ với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lúc sang, con trai liên tục chỉ trỏ các món ăn mặt.
Lục Phỉ thầm trong lòng: là thằng nhóc tham ăn!
“Cái , cái … Còn cái nữa… Cho cháu mỗi thứ một phần ạ.” Anh tới nơi thấy giọng hưng phấn của con trai.
Lục Phỉ khẽ nhướn mày, bà xã sẽ để cho thằng bé gọi nhiều á?
Nhan Hạ hỏi thẳng: “Con ăn hết ?”
Lần , giọng Lục Hạo nhỏ ít: “Chẳng nhà ba ạ?”
“Chỉ con ăn thôi.” Cô thẳng, đó sang với nhân viên đang khó xử: “Cô gói cho một cái bánh kem vị xanh là .”
“… Vâng.” Nhân viên hồn, lập tức gật đầu. Cô lấy cái bánh kem vị xanh từ trong tủ kính , cẩn thận đặt hộp thêm một cái muỗng, xong xuôi mới đưa tới mặt Nhan Hạ.
“Của cháu, của cháu ạ…” Lục Hạo vội vàng nhón chân, cánh tay ngăn ngắn tròn tròn cũng quên giơ thật cao.
“Của cháu đây, khách hàng nhỏ.” Nhân viên , chuẩn đặt bánh tay Lục Hạo.
Lúc cái bánh sắp chạm tay Lục Hạo thì một đôi bàn tay to lớn chặn .
Lục Phỉ đón lấy cầm cái muỗng bên cạnh múc một miếng, nhai nhóp nhép mấy cái mới đưa chỗ bánh còn cho con trai: “Ăn cũng ngon, con chọn khá đấy.”
“Ba ơi, bánh là của con mà…” Những lời đó của bé càng ngày càng nhỏ ánh mắt của ba, đó thì thấy gì nữa.
Anh chằm chằm bánh ngọt trong tay con trai : “Vậy giờ con ăn nữa ?”
“Đâu ạ, con vẫn ăn chứ.” Bé lập tức cầm muỗng lên múc một miếng thật to bỏ miệng.
Cứ nhớ đến miếng bánh lớn ban nãy là lòng bé như đang rỉ m.á.u . Trong cửa hàng còn nhiều bánh mà, ba cứ giành ăn với bé?
Nhan Hạ thấy thì véo nhẹ tay chồng: “Dỗ con cho một miếng là , cứ bắt nạt con nó thế.”
Lục Phỉ đáp lời: “Cha nghiêm hiền.” Gia đình nào cũng chỉ cần một dịu dàng là . Vả , nếu họ cứ nuông chiều thói quen ăn vặt thì thằng bé sẽ sinh hư.