“ thấy cảm động khi bình luận . Nói nhỉ, nam thần giữ bình tĩnh dạy cho Dương Ngưng một bài học phim trường, khiến chỉ cảm thấy cực kỳ men.”
“Nhà thiết kế Nhan và nam thần đều phong thái giống !”
“Cùng chúc phúc . Chỉ cần nghĩ đến cảnh Dương Ngưng là vợ của nam thần thì chịu nổi mà bừng tỉnh giữa đêm đấy. Có lẽ trong giới giải trí sẽ nhiều hợp với nam thần, nhưng nghĩ mà nam thần thích, còn thể sống bình yên bên thì chỉ Nhan Hạ mà thôi.”
“Tuy đây luôn phản đối Nhan Hạ, nhưng kể từ khi Dương Ngưng là vẫn luôn dắt mũi fan thì rợn cả chúng còn cô lợi dụng nữa chứ. Dù bây giờ vẫn thể chấp nhận sự thật nam thần còn thuộc về fan nữa, nhưng chúng chấp nhận sự tồn tại của Nhan Hạ. Dĩ nhiên là chúng sẽ giám sát cô , nếu cô dám dựa nam thần để nổi tiếng thì đừng trách chúng khách sáo.”
“Sau khi so sánh thì đột nhiên cảm thấy nam thần và nhà thiết kế Nhan đôi. Quan trọng nhất là khi xem xong chương trình đó thì cảm thấy cả nhà họ xứng đó!”
“ sẽ chúc phúc, miễn họ hạnh phúc là . Mà hai chị thể nhanh chóng sinh cho tụi em một nữ thần nhỏ ?”
“ cũng nữ thần nhỏ.”
“…”
Lục Phỉ đang lướt bình luận thấy họ nữ thần nhỏ thì cả nhẹ nhõm hơn hẳn, vẻ như thái độ của hâm mộ bớt gay gắt .
Theo tình huống hiện tại thì thời cơ trong kế hoạch của cũng tới .
Anh ngẩng đầu lên thì thấy con trai còn đang “giành” ăn với vợ , trái tim cũng theo đó mà tan chảy.
Tuy cô dần chấp nhận hiện trạng, nhưng chắc sẽ vui lắm khi nhiều fan chấp nhận nhỉ?
Anh nghĩ nên để vợ tự phát hiện thì hơn.
Nghĩ đến đây, Lục Phỉ tiện tay cất điện thoại , ăn cơm.
Anh sẽ thừa nhận khi thấy cảnh , ngoại trừ cảm thấy hạnh phúc thì còn thấy gai mắt, ai bảo tình cảm giữa vợ và con trai quá chứ?
Ăn trưa xong, Lục Phỉ ở trong bếp dọn dẹp chén đũa, Lục Hạo về phòng cầm hai bức tranh quý giá , đặt túi và chờ.
Trong hai bức tranh , một bức là thích, bức còn là bé thích. Lục Hạo ngoái đầu ba đang bận rộn trong bếp một lúc, đó đặt túi xuống, nhanh chóng phòng để lấy tập tranh mà bé coi như bảo bối , bước đến cạnh Lục Phỉ.
Giọng trong trẻo của bé vang bên tai : “Ba ơi, ba thích bức nào của Hạo Hạo ? Mẹ chọn một bức, con chọn một bức, bây giờ chỉ thiếu mỗi ba thôi.
Lục Phỉ dừng tay, con trai và mỉm : “Ừ, con lật để ba chọn nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cung-chieu-vwxh/chuong-133.html.]
Nghe ba , Lục Hạo lập tức mở tập tranh , lật từng tờ một cho ba xem.
Cuối cùng, chọn bức bé vẽ công viên giải trí. Dù thì đây cũng là đầu tiên và con trai tới công viên giải trí, tất nhiên giữ kỉ niệm .
Thấy ba chọn xong, Lục Hạo vội vàng rút nó , cầm tập tranh của về phòng.
Lục Phỉ bất đắc dĩ lắc đầu khi theo bóng dáng nhỏ bé của con. Nói cũng , nên cảm thấy may mắn vì hiếm khi Lục Hạo chịu lấy tập tranh bảo bối của bé để “Tặng” cho nhỉ?
Sau khi Nhan Hạ chỉnh trang xong cũng thấy bức tranh Lục Hạo đặt bàn.
Công viên giải trí .
Bức tranh đánh dấu đầu tiên đưa con chơi đúng là đáng để kỷ niệm.
Lúc , Lục Phỉ rửa tay xong thấy vợ đang bức tranh bàn liền : “Sau tới công viên giải trí, Hạo Hạo vẫn luôn cả nhà chúng cùng chung, lát nữa treo bức tranh xong lên nhé vợ?”
“Được ạ.” Sau chuyện của Dương Ngưng, Nhan Hạ xin nghỉ một thời gian. Vậy nên trong thời gian tới, cô sẽ trở về cuộc sống chỉ bản thiết kế như .
Lục Hạo từ trong phòng , thấy ba đang bức tranh vẽ công viên giải trí của thì lập tức : “Ba ơi, lát nữa nhà tới công viên giải trí ạ? Dù thì treo bức tranh lên cũng tốn bao nhiêu thời gian .”
Nghe Lục Hạo , họ liền mỉm bé.
Thấy ba câu nào mà chỉ chằm chằm, Lục Hạo lập tức thấy sốt ruột, nhanh chóng chạy đến bên cạnh , chậm rãi : “Có ạ?”
Nói , bé còn cố ý Nhan Hạ bằng ánh mắt đáng thương.
Nhan Hạ hỏi: “Công viên giải trí vui con?”
“Vui lắm ạ, xe điện đυ.ng, đu , ô tô bay…” Bé hỏi liền trả lời, đồng thời cũng khơi gợi sự hứng thú của ba.
Nhan Hạ đưa tay véo khuôn mặt nhỏ khi thấy dáng vẻ của bé.
Bé dừng , chớp chớp hai mắt, để mặc gì thì .
Thấy Lục Hạo ngoan ngoãn đến thế , trái tim nhỏ của Nhan Hạ liền tan chảy, gật đầu : “Được, cùng con nhé?”
Thấy đồng ý, Lục Hạo liền về phía ba đang cạnh : “Ba ơi?”
“Ừ.” Vì con trai vợ trêu , nên đùa con nữa.