Cục Cưng Được Cưng Chiều: Mang Theo Không Gian Dẫn Dắt Muôn Dân Phú Quý - Chương 9: Mau xin lỗi Tiểu Đào nhà ta đi

Cập nhật lúc: 2025-09-17 12:38:56
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ngươi cái gì?” Tiểu Đào lập tức tức giận bật dậy, phẫn nộ hất cằm lên. “Ta dù là nô tì thì cũng là nô tì của nhà giàu, còn hơn khối những nữ nhân quê mùa từng trải sự đời như các ngươi!”

“Nếu chó cho như , ngươi còn chạy đến cái chốn quê mùa của chúng gì?” Trương Quỳ Hoa, nương tử Nhị Ngưu chống nạnh, vẻ mặt đầy khinh bỉ.

“Ta…” Khí thế của Tiểu Đào lập tức xìu xuống.

Tam Ngưu vội vàng chạy tới, cau mày với Trương Quỳ Hoa: “Nhị tẩu, nương tử mới đến, tẩu bắt nạt nàng !”

Chẳng đợi Trương Quỳ Hoa phản bác, Tiểu Đào đ.ấ.m một cú n.g.ự.c Tam Ngưu, giận dỗi : “Đều tại ngươi, hại mất mặt!”

Nói xong, nàng liền xách tay nải của lên, chạy ngoài.

Không khí vốn đang hòa thuận vui vẻ bỗng trở nên chút ngượng ngùng.

Điền Vượng ngờ Tiểu Đào chạy là chạy, ngoài một lát vội vàng mời : “Để chê , cứ tiếp tục ăn uống no say nhé!”

Nhị Ngưu cũng đến kéo nương tử , trừng mắt nàng một cái: “Chỉ ngươi lắm lời!”

Trương Quỳ Hoa bĩu môi: “Ai bảo ả nữ nhân đó õng ẹo bộ tịch, ưa.”

Hiếm khi Nhị Ngưu nhếch mép, một cách kín đáo: “Được , như nữa.”

trong lòng cảm thấy khá hả hê vì hành động của nương tử .

Dạ Miêu

Bên , Triệu Liễu lo lắng ngoài, hỏi tướng công : “Tướng công, Tam và tam sẽ xảy chuyện gì chứ? Chúng cần qua xem thử ?”

Đại Ngưu kéo nương tử xuống ghế: “Không cần, chuyện của phu thê họ, cứ để họ tự giải quyết!”

Đại Tráng lân la gần, xuống bên cạnh cha , ngây thơ : “Cha, , con thích Tam thẩm, đỏng đảnh c.h.ế.t !”

Tứ Ngưu, Ngũ Ngưu thấy, cũng gật đầu lia lịa: “Đệ cũng thích!”

Triệu Liễu vội vàng dặn dò: “Những lời các con với chúng , tuyệt đối với bất kỳ ai khác, ?”

“Tại ạ?” Mấy đứa trẻ trạc tuổi nghiêng đầu hỏi.

“Bởi vì nên thế, !” Đại Ngưu gõ nhẹ lên đầu chúng, cho chúng chen giữa và nương tử.

Mãi đến khi về hết, Tam Ngưu mới dỗ kéo Tiểu Đào trở về.

Mọi cũng quên chuyện vui lúc , ha hả chào hỏi họ.

Chỉ thấy Tiểu Đào vẫn giữ vẻ mặt khó chịu, cũng đáp lễ.

Trương Quỳ Hoa mắt: “xì” một tiếng, : “Cái thá gì , cứ như nhà cầu xin nàng đến !”

Bỗng Tam Ngưu kéo Tiểu Đào đến mặt, nghiêm nghị với nàng : “Nhị tẩu, tẩu xin Tiểu Đào nhà !”

Trương Quỳ Hoa trợn tròn mắt: “Cớ gì xin ?”

Tiểu Đào ở lưng Tam Ngưu nghển cổ : “Ngươi tức giận!”

Trương Quỳ Hoa lập tức bật : “Ta ngươi tức giận?”

Một ngọn lửa bùng lên, sắc mặt Trương Quỳ Hoa lập tức trở nên hung dữ: “Ngươi còn tức giận đây ! Ngươi chỉ tức giận mà còn cả thôn chúng tức giận, chuyện tính thế nào?”

“Ta… !” Sắc mặt Tiểu Đào chút chần chừ, chịu thừa nhận.

“Ngươi ? Nhìn cái cách ngươi vứt thức ăn xuống đất lúc nãy xem, ăn cũng cho khác ăn, ai nhặt lên ăn thì ngươi ngấm ngầm mắng là chó, bản ngươi cũng chỉ là một con ch.ó hầu hạ khác, ngươi vẻ cái gì?”

Trương Quỳ Hoa chống nạnh hông, sẵn sàng tư thế. Bàn về cãi , nàng bao giờ chịu thua!

Tiểu Đào lập tức ôm lấy Tam Ngưu, nức nở kể lể: “Chàng xem, tẩu mắng !”

Tam Ngưu nỡ Tiểu Đào , lập tức cau mày với Trương Quỳ Hoa: “Nhị tẩu, tẩu mau xin Tiểu Đào nhà , nàng thể yếu ớt, thể tức giận !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuc-cung-duoc-cung-chieu-mang-theo-khong-gian-dan-dat-muon-dan-phu-quy/chuong-9-mau-xin-loi-tieu-dao-nha-ta-di.html.]

Trương Quỳ Hoa nhổ toẹt một bãi nước bọt: “Không cửa !”

Nói xoay phòng . Nàng đang lo tiệc tan còn quét dọn, rửa bát đũa, nhân cơ hội thể lười biếng một phen.

Tiểu Đào thấy , tiếp tục nức nở.

“Đủ !”

Điền Vượng chịu nổi hét lớn một tiếng.

Tiếng của Tiểu Đào lập tức im bặt.

Điền Vượng về phía Tiểu Đào, sắc mặt trầm xuống: “Tiểu Đào, nhà chúng thể so với nhà giàu, quý trọng lương thực, nếu như con sống yên ở nhà chúng thì hết hãy suy nghĩ cho kỹ, cuộc sống khổ cực chịu !”

“Nếu cảm thấy chịu , thì từ đến hãy về nơi đó, dù hôn ước của con và Tam Ngưu cũng lệnh từ cha , lời của mai mối, càng gì chứng minh, thể tính!”

Ánh mắt Tiểu Đào chút né tránh, nàng im lặng .

Tam Ngưu lập tức hòa giải: “Cha, Tiểu Đào nàng chịu !”

“Thật ?” Điền Vượng chằm chằm Tiểu Đào, chờ đợi thái độ của nàng: “Thật sự chịu ?”

Tiểu Đào cắn môi hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu.

Thấy nàng gật đầu, Tam Ngưu lập tức vui sướng khoa chân múa tay: “Tiểu Đào, nàng yên tâm, sẽ để nàng chịu khổ mãi !”

“Được , dẫn con bé gặp con !” Điền Vượng nhắc nhở.

“Vâng!” Tam Ngưu đáp một tiếng, phấn khởi dắt tay Tiểu Đào về phía phòng của Điền nương tử.

Vừa đến cửa phòng, Tiểu Đào bịt mũi nhíu mày: “Hôi c.h.ế.t , mùi sữa!”

Tam Ngưu an ủi: “Đây là đang cho con b.ú ? Có chút mùi là chuyện bình thường!”

Tiểu Đào õng ẹo chê bai: “Không, chịu nổi, ngươi vẫn nên gọi ngươi gặp !”

Nghe Tiểu Đào , sắc mặt Tam Ngưu lập tức do dự: “Việc … e là cho lắm, còn đang ở cữ mà!”

Tiểu Đào kéo một chiếc ghế đẩu, phịch xuống, hờn dỗi : “Dù cũng đây, ngươi gặp thì gặp, thì đợi bà hết cữ gặp !”

“Chuyện …” Tam Ngưu tỏ vẻ khó xử.

thấy thái độ của Tiểu Đào quá kiên quyết, hết cách, đành bước phòng.

Điền nương tử thấy chỉ Tam Ngưu bước , liếc lưng , hỏi: “Sao chỉ một con ? Nương tử của con ? Không bảo con gọi con bé gặp ?”

Tiểu Điềm Bảo trong lòng Điền nương tử, nhà hỏi thì khỏi ngạc nhiên.

Vừa Tam ca và Tam tẩu chuyện ngoài phòng, đến cả nàng còn thấy, thấy chứ? Lại còn thể bình tĩnh hỏi han như ?

“Cái …” Tam Ngưu gãi đầu, chút khó .

Điền nương tử cũng truy hỏi nữa, chỉ tay về phía những món quà mà bà con trong thôn gửi tặng đang chất ở góc tường.

“Gọi nàng đây tự chọn một món quà thích, xem như là lễ gặp mặt của chồng nàng dâu chúng !”

Điềm Bảo những lời của , lập tức hiểu dụng ý của , khỏi thầm thán phục sự tinh tế của .

Mẹ đang Tam ca tự thức tỉnh lương tâm!

Thì , Điền nương tử cố ý nén giận, vờ như chuyện gì, chính là xem thử đứa nhi tử của hiểu chuyện, đáng tin cậy .

Nếu Tam Ngưu vẫn còn lương tri, vì chiều chuộng nương tử mà vượt qua giới hạn thì những ngày tháng vẫn thể tiếp diễn;

nếu Tam Ngưu dám để đang ở cữ của ngoài gặp nương tử, thì đứa nhi tử , nàng cần cũng chẳng ! Cứ coi như c.h.ế.t thật từ năm năm !

 

Loading...